Hơn nữa, ban nãy, bản còn mấy loại cảm giác nhảm nhí như mất mát, cô đơn trống vắng gì gì đó, nên cần nhanh chóng tìm một con gái xinh ăn cơm chung, thi thoảng đấu võ mồm để giải tỏa nỗi lòng.
Bước khỏi khách sạn, đang nghĩ xem nên ăn thì Bạch Vi tiến tới, mặt chút biểu cảm, : “Anh đừng hiểu lầm, ăn cơm cùng , đây chhỉ là vì cảm ơn những gì trong dự án , nên mời ăn bữa cơm như khao thôi.”
chút buồn , liếc cô : “Được, nếu là cô mời cô chọn chỗ , mấy món ngon đắt.”
Bạch Vi đang định sải bước về phía , dường như nghĩ gì đó, đầu một lượt, : “Anh cần về đồ ?”
cúi đầu , bởi vì hai ngày cần tới BTT, nên mặc mấy bộ đồ bình thường lúc , là mấy loại hàng giá rẻ bán ven đường.
: “Không cần , nếu như giám đốc Bạch cảm thấy cách ăn mặc của phù hợp với những nhà hàng cao cấp thì đưa ăn mấy quán ven đường cũng .”
Bạch Vi do dự một chút nhưng gì, thẳng đến bên đường đón taxi. Cô đưa ăn ở quán ven đường mà đưa đến một nhà hàng món Âu khá cao cấp.
Khi đến cửa, nhân viên phục vụ một lượt từ đầu tới chân bằng ánh mắt dè dặt, giấu sự khác lạ, nhưng hề ngăn , bởi vì Bạch Vi ở bên cạnh cho dù là ăn mặc khí chất cũng giống bình thường. Những đồ trang trí xa xỉ ở khắp nơi nhưng nó mất vẻ tao nhã, âm nhạc nhẹ nhàng thoải mái, đồ ăn mắt, ngon miệng.
Tất cả những điều khiến một loại ảo tưởng vô cùng đắc ý thỏa mãn.Không chút kiềm chế nào, chỉ sự ảo tưởng.Trước khi tù mấy năm, cũng từng cùng khách hàng hoặc lãnh đạo trong công ty đến những nơi như .
Vậy nên hôm nay mới thích ứng với bầu khí , nhưng sẽ nhớ đến những hăng say nhiệt tình qua, dường như bản những năm tháng đó, cùng với khách hàng chuyện vui vẻ, sắp xếp kế hoạch.
yên lặng xuống, khiêm tốn, lịch sự gọi món với nhân viên phục vụ, thành thạo gấp khăn ăn thành hình tam giác, đặt lên đùi.Khuôn mặt Bạch Vi đối diện lộ phần kinh ngạc, nghi ngờ thăm dò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-50.html.]
“Giám đốc Bạch, vấn đề gì ?” bình tĩnh hỏi.Bạch Vi lắc đầu, giống như chuyện một : “Hình như càng ngày càng thấu .”
“Ha ha, bao giờ cô thấu ?”
“Vừa nãy chẳng giống chút nào.”
Bạch Vi đánh trống lảng, .
“ chính là .”
Bạch Vi cúi , chằm chằm, : “Thật loại đó đúng ? Ý là cái bộ dạng lưu manh hằng ngày mà thể hiện ngoài, thật một mặt khác chân thực hơn, ừm… Có chí tiến thủ hơn, nghiêm túc hơn, thậm chí thanh lịch hơn. chứ?”
đôi mắt xinh đầy tò mò chứa cả ánh thăm dò của cô , mỉm : “Cô vẫn luôn tự cho là đúng nhỉ.”
Bạch Vi hề tức giận, cũng tiếp tục dò hỏi mà nhẹ nhàng dựa lưng ghế, tiếp tục dùng ánh mắt tò mò và thăm dò .
“Đến lúc lên giường, cô sẽ thể thấy bộ mặt thật của .”
Dứt lời, lịch sự một câu cảm ơn với phục vụ bưng đĩa bít tết lên, đó cầm d.a.o và dĩa tự ăn.Bạch Vi vẫn tức giận, cũng quấy rối ăn cơm. đang yên lặng ăn, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, cô cầm lên, ánh mắt lóe lên sự hoài nghi và vui mừng, đó nhấc máy: “A lô, Chính Văn!”
Ngay vài giây , giọng điệu của cô bỗng trở nên kinh ngạc: “Anh tới Chiêng May hả, giờ đang ở ? Em đang dùng bữa, vẫn ăn gì …”