Vì chúng rút đơn tố cáo, nên đám mũ lưỡi trai chỉ lượn một vòng trong đồn cảnh sát, mà hề ảnh hưởng mang tính thực tế gì, nhưng lời của Tề Vũ Manh tác dụng.
Vì cô liên hệ với cục trưởng Lâm, ba mươi tên mũ lưỡi trai thả theo từng tốp, ba mà chọn là tốp đầu tiên thả.
Ba tên ngoài trái ngó , đó thẳng về phía chúng , hiệu cho Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh im lặng.
Chẳng mấy , ba đó đến, một trong đó chút kiêng dè đối diện ngay cái thùng rác của chúng để giải quyết nỗi buồn.
sang Tề Vũ Manh thì thấy cổ và tai của cô lập tức đỏ bừng. Lúc tên đó đang chỉnh dây lưng, hiệu bằng tay, chúng đột ngột xông từ phía chiếc thùng rác, đó lập tức ngây tại chỗ.
Triệu Thư Hằng chút khách khí, nhấc chân đạp một cú, đó lập tức đá ngã vật đất, kêu a lên một tiếng.
Hai khác vẫn đang hút thuốc cuối cùng cũng phản ứng , thèm để ý đến em đang kêu gào đất của , mà lập tức co giò bỏ chạy.
chúng chuẩn từ , hai đó giẫm trúng vỏ chuối ngổn ngang đất, trượt ngã. : “Xem , vỏ chuối mà bố trí đấy”.
Tề Vũ Manh bực bội liếc : “Còn phí lời đấy gì? Mau mang họ tới chỗ khác, ở đây thối quá”.
he he, đó mỗi chúng xách cổ áo một tên lưu manh khỏi con hẻm, đến một con đường khác.
Chúng tìm đến một khách sạn, thuê ba phòng, mỗi xách cổ một tên trong.
Vốn dĩ lễ tân trông thấy chúng hung hăng hùng hổ, hơn nữa còn xách cổ mấy đang ngừng gào thét thì định cho chúng thuê phòng.
Tề Vũ Manh rút thẻ ngành của cô , lễ tân lập tức gì nữa.Trước mặt là một gã đàn ông húi đầu cua, hỏi: “Nói , ai sai chúng mày đến?”
Tên đầu cua chỉ oán hận , ý trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-504.html.]
Thấy thế, cũng định phí lời với gã nữa. Mà lập tức đập gã vài phát cho ngất xỉu luôn.
Sau đó, xuống tầng mua ít tiết gà, đổ lên gã, bắt chước kêu gào vài tiếng cực kỳ thảm thiết.
Tiếp đó, chờ trong phòng mấy phút, nhẩm tính đủ thời gian, xách cổ tên đầu cua dính m.á.u đầy tới bên ngoài phòng của Tề Vũ Manh ở bên cạnh.
Tên ở bên phòng của cô cũng câm như hến giống tên đầu cua, nhưng điểm khác là Tề Vũ Manh xác nhận phận cảnh sát của , nên còn tên mắt hí trêu chọc vài câu.
Tề Vũ Manh vốn đang đầy tức giận, lập tức bùng nổ, đập cho tên mắt hí một trận bò dậy nổi. kéo tên đầu cua đầm đìa m.á.u phòng, chỉ tên mắt hí, đến Tề Vũ Manh cũng sợ hết hồn, cô khẽ hỏi : “Anh gì thế?”
đáp: “Thằng thành thật, hỏi gì nó cũng chịu , nên đành tô điểm thêm chút sắc màu cho nó xem . Lát nữa, cô mua hộ ít tăm, sẽ đ.â.m từ từ kẽ móng tay của nó. Cái gọi là tay đứt ruột xót, tin chẳng mấy ai chịu ”.
để ý thấy sự sợ hãi trong mắt của tên mắt hí, bèn tiếp: “Cô xem , cô cũng hỏi gì đúng ? Hay là thử dùng cách của !”
Tề Vũ Manh do dự một lát, đáp: “Được, để mua tăm”. Dứt lời, cô ngoài.
Quả nhiên ngay đó, tên mắt hí chịu nổi, gào lên: “Đừng đừng, , !”
Thấy thế, gật đầu: “Thế mới đúng chứ , ngay từ đầu là yên ”.
thầm bên tai Tề Vũ Manh: “Lát nữa cô ghi âm nhé, sang phòng bên cạnh xem ”.
Tề Vũ Manh đồng ý, vẫn kéo tên đầu đinh về căn phòng ban đầu, đó để nguyên bàn tay dính máu, sang phòng của Triệu Thư Hằng.
Sau khi , cũng trông thấy một tình cảnh tương tự, chỉ điều trong mắt vẻ sợ hãi hơn.Tên mái lệch đầy vẻ sợ sệt : “Chúng mày dụng tư hình với tao, chúng mày gì các em của tao ?”
đáp: “Đừng mong chờ gì mấy em của mày, chúng nó nhận tội hết . Thằng đầu đinh nên tao xử nó , thằng mắt hí thứ hai thì tao dùng tăm cho nó nếm mùi đau khổ nên nó cũng khai luôn. Giờ còn mỗi mày nữa thôi”.
Dứt lời, đến cạnh cửa sổ quan sát: “Nếu mày cho chúng tao ai sai chúng mày tới g.i.ế.c tao, thì mày sẽ bớt một trận đòn”.