kịp quan tâm chuyện khác nữa, thấy hai cô gái động tác gì, một tay kéo Tề Vũ Manh, tay còn kéo Ôn Hân, cùng Triệu Thư Hằng chạy ngoài, ánh mắt vẫn liếc thấy mặt mũi hai cô ửng hồng. Mà hai cô gái cuối cùng cũng kịp phản ứng, chủ động chạy theo.
Có lẽ cô hoa khôi cảnh sát thấy ngượng ngùng nên vùng khỏi bàn tay , còn Ôn Hân vẫn theo sát bên cạnh , nhưng cũng buông tay .
Ngược , mới là thấy lúng túng, đang định buông tay thì thấy vẻ u oán sâu sắc trong ánh mắt của cô ; hiểu tại , bỗng thấy nhụt chí, đành tiếp tục kéo tay cô mà chạy.
Vì tuyến đường của quán bar khá lạ, khi khỏi cửa, chúng cũng tìm đường.
May mà cô hoa khôi cảnh sát lái một chiếc xe cảnh sát tới, mà Ôn Hân cũng lái xe tới đây. Không hề do dự, chúng cùng lên xe cảnh sát.
Tề Vũ Manh bật còi báo động, âm thanh inh ỏi đó lập tức lan khắp nơi. quan sát xung quanh, thấy động tĩnh gì bất thường mới thở phào một .
Tề Vũ Manh khởi động xe cảnh sát, cô : “Chúng tới đồn cảnh sát dẫn thêm vài !”
Qua nhiều ngày tìm hiểu lẫn , cũng rõ tính tình của Tề Vũ Manh.
Khi cô câu , nghĩa là vài sắp gặp xui xẻo đấy. Hoa khôi cảnh sát Tề Vũ Manh mà tức giận thì hậu quả nghiêm trọng lắm nha! Ngồi xe cảnh sát, chúng mới cảm thấy an hơn một chút.
Mấy hôm nay ở Thịnh Hải gần như cứ nơm nớp lo sợ.
Cho dù đang ở đồn cảnh sát, cũng vẫn còn đồn phó Trương và trai của Tiểu Nguyệt, bây giờ mới thả lỏng hơn.
Ôn Hân buông tay , đột nhiên bên ngoài: “Phương Dương, các mau xem, đám bên mấy mà giám đốc Bạch nhắc tới ?”
Tề Vũ Manh giảm tốc độ một chút, chúng ngoái đầu sang, quả nhiên con đường vốn lác đác đột ngột trở nên đông đúc, vả vài chỗ cực kỳ nhiều.
Trong đó vài chiếc xe cảnh sát mà chúng đang , thậm chí ánh mắt còn lộ vẻ nguy hiểm.
“Chắc hẳn là chúng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-561.html.]
nhíu mày trầm tư suy nghĩ: “Quả nhiên đám giống với đám côn đồ vặt vãnh đó, hổ là mà nhà họ Cung tìm tới, ở đẳng cấp khác hẳn phe thứ ba!”
gọi điện thoại cho Trịnh Cường, báo với khi về nhất định cẩn thận.
Bây giờ xung quanh quán bar đang chầu chực, chúng xin cứu viện , đến lúc đó nếu thấy cảnh sát thì họ cần quá hoảng hốt.
Tuy rằng Trịnh Cường hiểu ý của lắm, nhưng nếu việc giúp , cũng hỏi quá cặn kẽ, chỉ đồng ý cúp máy. day huyệt Thái Dương, hồi tưởng xem chăng sự việc sắp thành .
Tận khi tới đồn cảnh sát, vẫn nghĩ xem cần gì . Khi đang định xuống xe thì trong đầu chợt hiện một gương mặt nhỏ nhắn, Tiểu Nguyệt.
vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt, hỏi: “Tiểu Nguyệt, bây giờ cô đang ở ?”
Tiểu Nguyệt trả lời: “Bây giờ em đang tới chỗ sống, em vài câu hỏi hỏi các !”
“Không , cô mau . Đừng tới đó!”
hét lên với chiếc điện thoại.
“Sao cơ?”
Hiển nhiên Tiểu Nguyệt hiểu ý lắm, nóng lòng như lửa đốt: “Cô mau chóng về nhà là ! Bây giờ chỗ sống nguy hiểm!”
Tiểu Nguyệt “ồ” lên một tiếng, thấy giọng của cô vọng điện thoại: “Bác tài, phiền bác đầu ngay lập tức, về chỗ lên xe!”
Bác tài ừ một tiếng, bấy giờ mới âm thầm lau mồ hôi. Nếu đoán sai, chắc chắn Cung Chính Vinh chỉ sai chặn đường chúng ở quán bar mà còn tới gần khách sạn mà chúng sống.
Cho dù chúng đổi khách sạn, nhưng đối với nhà họ Cung và thế lực hùng hậu của họ ở Thịnh Hải, tìm địa chỉ của chúng là chuyện đơn giản đến mức thể đơn giản hơn nữa.
Mà một khi Tiểu Nguyệt tới chỗ đó, dựa thủ đoạn của nhà họ Cung chắc chắn thể điều tra tin tức của Tiểu Nguyệt.
La Nhất Chính vốn phe thứ ba bắt , bây giờ chỉ còn một chút manh mối, lòng áy náy vô cùng.