cũng đầy kích động, dù mục đích Trịnh Cường bảo đến đó đơn giản, chính là vì lời lúc đầu, nếu cứu La Nhất Chính thì tiền thưởng sẽ nhân đôi.
Bây giờ hơn mười hai giờ đêm, lấy tiền thì chỉ còn cách cứu La Nhất Chính .
Hiển nhiên kéo cùng tham gia là thể mượn lực lượng cảnh sát, kiếm một khoản tiền lớn, thể chẳng hời quá còn gì? bây giờ, ngoài khổ thì gì khác.
Dù chúng sắp vị trí của La Nhất Chính , nhưng lực lượng cảnh sát hiện giờ dồn hết về phía Lương Thành, điều nghĩa là…
trả lời Trịnh Cường, ngắt máy trầm ngâm : “Phía Trịnh Cường tin của La Nhất Chính . Nói tóm là chúng chia quân hành động. Cảnh sát Tề, cô tiếp tục dẫn theo dõi Lương Thành, và Triệu Thư Hằng sẽ cùng cứu La Nhất Chính. Còn những chuyện về thì chỉ thể đến tính đến đó. Ngoài , đến lúc đó chúng sẽ gửi vị trí cho cô. Nếu xảy chuyện gì ngoài ý , cảnh sát Tề nhớ địa điểm đó đấy”.
suy nghĩ, sự việc cơ bản sắp xếp thỏa, hỏi: “Cảnh sát Tề, nếu cô và Triệu Thư Hằng ý kiến gì thì chúng theo đó mà hành động thôi”.
Tề Vũ Manh cũng là dông dài, thấy , cô lập tức hiểu tầm quan trọng của sự việc.
Bất kể là Lương Thành La Nhất Chính, đều là nhân vật mấu chốt của chuyện cả. Nếu lực lượng của chúng đủ thì chỉ thể chia quân hành động thôi. Tề Vũ Manh dứt khoát đồng ý, đồng thời dặn cẩn thận.
Nếu xử lý thì chờ cô cử cảnh sát đến chi viện, tuyệt đối mạo hiểm. Cô còn khi ở Yến Kinh , nếu thể bình tĩnh thì gây cục diện nguy hiểm đến tính mạng và đẩy thế cô lập. Nếu quyết định xong xuôi, Triệu Thư Hằng đương nhiên cũng ý phản đối.
Chúng xuống tầng, Tề Vũ Manh lái xe phóng thẳng đến đồn công an, còn và Triệu Thư Hằng thì bắt taxi.
cho tài xế địa chỉ mà Trịnh Cường với , chiếc xe lập tức khởi động, rời khỏi khách sạn. Có lẽ vì chỗ của La Nhất Chính cách nội thành xa, chúng phát hiện khi đến nơi là vùng ngoại ô.
Bên đường chỉ một trạm xe bus, hai bên đều là đồng ruộng xanh mướt. nhớ tới lời mà Trịnh Cường , bảo La Nhất Chính đang ở trong một ruộng rau, điều chứng tỏ chí ít thì chúng sai hướng.
Dẫu ở một nơi tấc đất tấc vàng như Thịnh Hải, thể ai xây một ruộng rau trong nội thành . Chúng trả tiền xe xong, tài xế lập tức lái xe ngay.
Ngay đó, con đường vắng tanh chỉ còn và Triệu Thư Hằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-568.html.]
cau mày, Triệu Thư Hằng thì nghi hoặc : “Phương Dương, chỗ là ở đây ?”
“Nếu Trịnh Cường sai thì bảo chờ ở đây, chắc lát nữa sẽ tới đón chúng ”. dứt câu, cảm thấy Triệu Thư Hằng sát gần .
sang thì thấy cứ liếc về một phía nào đó, lập tức rùng .
Sau đó giọng của Triệu Thư Hằng khẽ vang lên bên tai : “Có !”
Cùng với lời của , cảm giác cơ thể căng lên như cái lò xo, thể bật bất cứ lúc nào.
giả vờ phát hiện cảnh tượng lưng , : “Tên khốn Trịnh Cường lừa ”.
Vừa chú ý đến tình hình ở phía , ngờ vẫn chẳng động tĩnh gì, lòng chợt trùng xuống.
Nếu là của Trịnh Cường, thấy nhiều như phản ứng ngay , thể đến giờ vẫn mặt .
Lẽ nào là của nhà họ Cung thế lực thứ ba?Một lát , : “Triệu Thư Hằng, nếu ai thì chúng cứ chờ tiếp ”.
Triệu Thư Hằng lập tức hiểu ý , : “Ok, nhưng thì cũng thật đấy. Nếu là nhớ, đứa nào bắt cóc bạn thì sẽ bỏ nó nồi ninh luôn ”. Anh dứt câu, lưng chợt tiếng gió.
ngoảnh nhanh thì thấy một đàn ông cao gầy đang chạy về phía chúng .
và Triệu Thư Hằng vốn thế sẵn sàng hành động, đá, Triệu Thư Hằng đấm, sắp đánh trúng tên đó, mặt cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
chợt hét lên: “Khoan !”
Vừa khống chế sức mạnh, chuyển hướng, đánh sang bên khác.Người đàn ông cao gầy đó ngẩn tại chỗ, mồ hôi lạnh trán tuôn như mưa, trợn tròn mắt kinh hãi chằm chằm nắm đ.ấ.m ở ngay trán .