Triệu Thư Hằng hỏi: “Sao thế?”
“Cậu là của Trịnh Cường”.
cau mày : “Cậu là ở trong quán bar đúng ?”
Chính xác, đàn ông cao gầy chính là đàn em lanh lợi mà chúng gặp lúc chờ trong quán bar.
Chắc Trịnh Cường nghĩ chúng gặp , và cũng từng gặp chúng , nên mới sai tới đón và Triệu Thư Hằng.Không ngờ mắt mũi của tên kém như thế, mãi chịu ló đầu .
Mãi đến khi chúng tưởng là ngoài thì bấy giờ mới lao , suýt nữa còn ăn đòn.
Nghe , Triệu Thư Hằng vui : “Nếu là của Trịnh Cường, nãy ?”
Cậu đàn em cao gầy đó run cầm cập, hắng giọng mấy , mới run rẩy đáp: “Hai … hai đại ca. Tại bây giờ, bây giờ tối quá, rõ. Vừa nãy thấy các lẩm bẩm, nhưng gì nên dám . Về ánh trăng chiếu, mới thấy là Phương Dương…”
bó tay : “Cậu là Trịnh Cường sai tới đón chúng ?”
Cậu đàn em cao gầy cuối cùng bình tĩnh , nuốt nước miếng : “Vâng, Cường bảo chờ các ở đây. Anh bảo nếu lát nữa taxi, xuống xe ở đây thì khả năng cao là các . vẫn bắt xác nhận , nên, nên mới chuyện như ban nãy…”
: “Được , nếu thì đừng lề mề nữa, mau dẫn chúng gặp Trịnh Cường, cứu em của quan trọng hơn”.
“Vâng , phía ạ!”
Cậu em cao gầy lập tức đồng ý, bảo chúng về một phía, còn vẻ hâm mộ : “Anh Phương Dương, em của sướng thật đấy”.
chỉ khan : “Nếu La Nhất Chính là em của thì bắt cóc ”.
Cậu đàn em đó rõ ràng hiểu ý , nhưng cũng bận tâm, dẫn đường xoa đầu ngốc nghếch. Triệu Thư Hằng , còn thì bám sát theo em gầy gò đó.
Đáng lẽ trong đêm tối dễ lạc đường, đặc biệt là một nơi hoang vu như đồng ruộng.
Không ngờ em dẫn chúng lòng vòng một hồi, một lát tới một con đường lớn khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-569.html.]
nghi hoặc hỏi: “Không lẽ lúc nãy là các đuổi xa thế ?”
Cậu em gầy gò đó đắc ý đáp: “Lại còn ? Chúng đuổi đến đây, trông thấy mấy thằng lén la lén lút tìm thứ gì đó ở xung quanh, chúng lập tức cảm thấy vấn đề. Anh Cường bảo chúng xông lên, mười mấy chúng cùng xông lên ngay, đánh cho đám chạy bán sống bán chết”.
Cậu em gầy gò đó ho khan tiếp: “Sau đó bọn chúng chúng bắt , ai cũng thấy chúng điểm đáng ngờ nên tra hỏi. Không ngờ bọn chúng thà c.h.ế.t cũng chịu , Cường mấy câu gì đó bên tai chúng, mấy thằng cha đó lập tức khai ngay, he he”.
Thấy , chợt nhớ khi chuyện điện thoại với Trịnh Cường lúc , thấy đầu dây bên tiếng kêu gào thảm khốc.
Bấy giờ mới hiểu, thì Trịnh Cường tìm vị trí cụ thể, mà chỉ sơ sơ thôi.
Vì sợ kéo dài thời gian, mấy tên về, chuyện phát hiện thì những tên khác sẽ chuyển La Nhất Chính nơi khác, nên mới gọi ngay trong đêm, chuẩn cùng xuất phát.
Như thì mới thể hốt hết cả mớ tiền thưởng. khỏi thầm cảm thán, Trịnh Cường đúng là suy nghĩ thấu đáo.
Nếu là việc , nhất định sẽ sắp xếp thật thỏa, cho cảm giác khá giống Chu Công Cẩn ở thời cổ đại. Đi xuyên qua cánh đồng , mắt chợt bừng sáng, phía là một khe núi nhỏ.
thấy áp lực, ở vùng ngoại ô của Thịnh Hải một nơi như chốn bồng lai tiên cảnh thế . khi quan sát bốn bề xung quanh, cảm thấy cách gọi phù hợp cho lắm.
Phía một căn nhà gỗ nhỏ, mấy đang bên ngoài.
Trông thấy chúng đến, họ vội vàng chạy đón. Trong ngôi nhà gỗ sáng đèn, còn bóng qua và tiếng quát mắng.
Ba mặt bao quanh căn nhà gỗ đều là núi, chỉ phía chúng đến là một con đường, nơi đây giống như bỏ quên .
bước nhanh tới, hỏi: “Trịnh Cường ? là Phương Dương”.
dứt câu, giọng mừng rỡ ở bên trong vọng : “Cậu em Phương Dương đấy ? Đến hả? Tốt quá , mau đây ”.
Trịnh Cường vui vẻ , đó kéo nhà.Quả nhiên căn nhà gỗ lớn, nhưng hiện giờ đang mấy thanh niên hình như bất tỉnh bên trong.
Trông mặt mũi ai nấy đều bình thường, sắc mặt thì tái nhợt, đây cũng là hiện trạng của đại đa những tên đàn em cấp thấp của băng nhóm xã hội đen.
: “Đã hỏi chuyện gì ?”