Tề Vũ Manh lắc lắc đầu: “Bây giờ chúng thể bất cứ hành động nào, chỉ dám đảm bảo, nếu kẻ giật dây phía bước khỏi cửa lớn, mỗi bước đều chúng phát hiện. Đây mới là mục đích của chúng , huống hồ, nếu bây giờ đánh rắn động cỏ mà bên trong kẻ giật dây thực sự thì bao nhiêu công lao đổ sông đổ bể”.
hít thở một thật sâu, ý bảo hiểu, Tề Vũ Manh tiếp: “Được , tóm , tạm thời chúng một tầng trở ngại, nhưng hơn tình hình lúc nhiều . Huống hồ bây giờ La Nhất Chính , tạm thời thể chấm dứt, bây giờ chỉ cần giải quyết sự việc của bố thì thứ OK!”
Nói , Tề Vũ Manh La Nhất Chính lưng , La Nhất Chính miễn cưỡng nở một nụ .
Lúc , Triệu Thư Hằng cuối cùng cũng gọi taxi, đỡ La Nhất Chính hàng ghế , và Triệu Thư Hằng cũng vội vàng theo, còn Tề Vũ Manh thì lên phía .
Tài xế vốn thấy chúng bốn mà một trong đó vẻ lắm thì định xua chúng xuống xe, nào ngờ thấy bộ đồng phục mà Tề Vũ Manh kịp , nhớ tới nơi là cửa đồn cảnh sát, nên mới nuốt những lời định trong.
Chắc vẫn ngăn nỗi thấp thỏm trong lòng, tài xế lái xe kìm tiếng hỏi: “Cô cảnh sát ơi, ở hàng ghế đấy chứ?”
Tề Vũ Manh : “Đương nhiên , em cơ thể vấn đề gì, chỉ quá yếu ớt thôi. Bây giờ chúng đến bệnh viện kiểm tra”.
Để tài xế yên tâm hơn, cũng hỏi: “Bác tài, giờ khó gọi xe lắm ạ? Chúng cháu đợi gần mười phút mới thấy mỗi xe của bác”.
Nghe thấy hỏi chuyện , tài xế lập tức như biến thành một khác: “Hề hề, chứ còn gì nữa, ở đất Thịnh Hải , thông thường cứ đến một giờ đêm là taxi ngừng chạy , dù gì thì buổi đêm khách xe cũng ít, nhưng với chúng , chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, buổi tối vẫn khách đấy thôi? Chỉ cần thể kiếm tiền, chúng quan tâm đến chuyện lắm . Vả , tiền từ mà ? Không cố gắng kiếm thêm thì về nhà nuôi con …”
Không trúng tâm tư gì, tài xế lập tức khởi động chế độ lắm lời, khiến Tề Vũ Manh cũng kiềm chế mà hỏi: “Bác tài, còn cách bệnh viện bao xa nữa?”
Tài xế mỉm : “Đến đây, rẽ giao lộ mặt là tới. Bệnh viện Một thành phố Thịnh Hải, năm ngoái vợ cũng sinh con ở chỗ nè…”
Trong một loáng là xuống xe, đỡ La Nhất Chính ngoài , cảm nhận cơn gió đêm lành lạnh, cần tiếng càm ràm của tài xế, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn nhiều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-591.html.]
Nhìn biển chỉ dẫn, nơi chúng xuống xe là bãi đỗ xe ở cửa của bệnh viện Một thành phố Thịnh Hải, phòng cấp cứu của bệnh viện cách chỗ quá xa.
Tề Vũ Manh trả tiền xe, chúng đỡ La Nhất Chính phòng cấp cứu. Có lẽ vì quá muộn , đến cả bác sĩ trực ca đêm cũng chịu nổi mà ngủ gật, đến khi chúng mặt , mới nhận , bảo chúng đặt La Nhất Chính giường kể tình hình.
Nghe chúng xong, bác sĩ : “Vẫn , vấn đề gì, chỉ vì đói trong thời gian dài nên chức năng của cơ thể yếu , cho nên mới dẫn đến tình trạng suy kiệt như bây giờ”.
Nói xong, bác sĩ bắt đầu cắm bình truyền, rằng đến mai là thể chính thức ăn uống bình thường . Nghe bác sĩ nghiêm trọng, chúng đồng loạt thở phào một .
Nếu La Nhất Chính thực sự gặp chuyện gì, chỉ e cả đời sẽ tha thứ cho bản .
lúc , đột nhiên nhớ tới một nên hỏi: “La Nhất Chính, bây giờ , là gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt nhé”.
Không lấy sức lực, câu , La Nhất Chính vội vàng ngăn cản : “Thôi đừng, em , đừng để Tiểu Nguyệt lo lắng nữa. Ngày mai em đỡ tự tìm cô !” La Nhất Chính kiên quyết như thế, chúng đành theo lời .
Một cô y tá tới cắm kim, còn chúng đợi ở bên cạnh. Mà ba chúng , vì thực sự chẳng nghỉ ngơi mấy, tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm cuối cùng cũng thả lỏng, cùng lúc đó, chúng cảm nhận cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi ùa tới, năng gì cả, chúng dùng ánh mắt sắp xếp xong “ca ngủ” là ngủ khì khì luôn.
Ngày hôm , tiếng ồn đánh thức, mở mắt kịp phản ứng, chỉ thấy nhiều bên ngoài phòng bệnh từ bao giờ, đang định tiến trong, nhưng ở cửa cũng một cao lớn vạm vỡ mặc đồng phục bảo vệ ngăn họ , cho phép họ .
Người bên ngoài tục chửi thề, ầm ĩ đòi trong.
Bảo vệ ở ngoài cửa cố sức ngăn cản, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng nhanh chóng tỉnh dậy, ai nấy trừng trừng cảnh tượng với vẻ kỳ quái.