Đương nhiên để đề phòng đây là kế điệu hổ ly sơn, dặn dò Triệu Thư Hằng kỹ lưỡng, khi chúng ngoài, nhất định thật để ý.
Dù bây giờ, La Nhất Chính còn ý nghĩa gì với phe thứ ba nữa, nhưng nếu nhà họ Cung phát hiện cơ hội , họ nhất định sẽ dễ dàng bỏ qua.
đến cửa hông của bệnh viện, cứ tưởng sẽ một tốp cầm d.a.o dợ s.ú.n.g ống chờ chúng , ai dè và Tề Vũ Manh chỉ thấy từng chiếc xe đang chầm chậm tiến từ bên ngoài.
ngoảnh đàn ông đầu đó hỏi: “Giấy ghi nợ ?”
Gã do dự một lát, tươi : “He he, chúng thật với , thật gì giấy nợ giấy niếc gì . Là chúng nhận tiền của , họ bảo chúng đến bệnh viện tìm một tên là Phương Dương, tìm xong thì đánh đó một trận”.
cau mày: “ hỏi giấy ghi nợ ?”
“Nợ cái đầu…”
Gã định buông lời thô tục, hình như thấy Tề Vũ Manh như như luôn bên cạnh , gã vẻ như sắp , mặt mày nhăn nhó: “Đại ca, chúng thật sự giấy ghi nợ gì cả, sự việc thế nào thì cũng kể với còn gì. Nếu đại ca con mắt tinh tường, thấy vấn đề của chúng chứ. Thôi, chúng chẳng còn lý do gì để ở đây nữa cả, biến đây”.
vui : “Muốn đến thì đến, thì , nào dễ thế? Tự tát hai phát !”
Nếu là , sẽ kiếm chuyện thêm gì.
Nếu gã quyết định bỏ , cũng thả luôn.
hôm nay, Tề Vũ Manh ở đây, thể nào để đám bỏ dễ dàng như .
Nếu dạy cho họ một bài học, chắc họ sẽ còn tiếp tục đến gây phiền phức cho .
Đánh thì , thế thì đương nhiên chỉ thể bắt họ tự đánh thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-593.html.]
Dứt lời, còn liếc Tề Vũ Manh một cái: “Cảnh sát Tề, hành vi của họ thể coi là cố ý gây thương tích nhưng toại ?”
Đôi mắt to tròn của Tề Vũ Manh híp , cô khà khà : “Đương nhiên là , lúc ở trong phòng bệnh thấy rõ ràng, thêm lời thú tội xong nữa. Hay là các theo về đồn , để chúng từ từ điều tra”.
Người đàn ông đầu đó lập tức vẻ ăn như ăn trái mướp đắng: “Đại ca, chúng sai , thề là chúng dám nữa ”
“Nói thôi! Nhanh lên!” bộ hung dữ .
“Đại ca, là đổi cách trừng phạt khác ? đồn, nhưng ở đây đông em của thế , mà tự vả mặt thì còn thể thống gì nữa?” Tên đó như sắp đến nơi, vẻ mặt thật sự rối bời.
Thấy chúng hành động gì, gã tiếp: “Hai chị ơi, chỉ cần hai tha cho , trâu ngựa cho chị cũng !”
“Làm trâu ngựa?”
: “Cái đó thì khỏi, nhưng nếu thì hỏi một câu”.
“Được , đại ca cứ hỏi, yên tâm, nhất định gì là sẽ hết”. Tên đó như đại xá, vui mừng vỗ n.g.ự.c bảo đảm.
hỏi: “Người sai các đến gây sự với trông như thế nào? Nói coi”.
Tên đó ngẩn như đang phân vân, định tiếp để dọa gã, nhưng gã đáp: “Thế thì cho . Sáng nay, chúng dậy thấy một ở cửa quán bar của chúng . còn đến hỏi chuyện gì, tới bảo với là cho chúng 5 nghìn, để chúng đến phòng bệnh XX của bệnh viện Một đánh một tên là Phương Dương. Chúng nghĩ thầm vụ ăn cũng thực tế nên là nhận thôi, đó đưa tiền thẳng cho chúng ”.
Nói , mặt gã chợt vẻ kích động: “Vốn dĩ vài tên đàn em của dẫu chúng cũng cầm tiền , chi bằng đuổi đó ngoài cho bớt việc, nhỡ tên Phương Dương là một nhân vật lớn thì chúng rước họa . nghĩ mà xem, nghề như chúng mà trọng chữ tín, một khi tin đồn ngoài thì còn ăn gì nữa? Nên với các em là nếu chúng đồng ý thì , vì thế chúng mới chạy đến bệnh viện …”
Gã dứt câu, thấy xoắn não, vội cắt ngang lời gã: “Dừng, đang cái gì thế hả? chỉ sai đến gây sự với trông như thế nào thôi?”
Nói xong, lườm gã một cái: “Nếu định chơi trò kéo dài thời gian với , bạn đang viện của mà xảy chuyện gì, cứ chuẩn sẵn tư tưởng tù bóc lịch vài năm vì tội đồng lõa trong vụ án bắt cóc ”.