Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 597

Cập nhật lúc: 2025-03-20 12:11:50
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bây giờ”. thời gian, chín giờ nên bèn đồng ý, chỗ hẹn là một quán cà phê mà chúng từng đến.

 

Do mang đoạn clip của camera đến đồn công an cho thương, nên bây giờ cô vẫn nghỉ dưỡng ở nhà.

 

hỏi cô vết thương ở chân thế nào , cô do dự một hồi đáp .

 

định hỏi chuyện gì đó, nhưng ấp úng mãi , : “Nếu bây giờ, em tiện thì để lát nữa . Anh đến đó ngay đây”.

 

Nói xong, cúp máy, chào nhóm Tề Vũ Manh, ngoài bệnh viện bắt xe. Đến quán cà phê, thấy chiếc xe của Bạch Vi đỗ ở bên ngoài, còn cô bây giờ đang mặc một bộ đồ thoải mái khác hẳn phong cách thường ngày, ở một vị trí cạnh cửa sổ.

 

Ánh nắng sớm mai chiếu xuống , như tô điểm thêm cho cô một đôi cánh rực rỡ. Cô cũng thấy , nên vẫy tay với .

 

mỉm , nhân viên phục vụ bước tới, chỉ bàn của Bạch Vi, nhân viên lập tức im lặng rời . xuống, Bạch Vi gọi sẵn cho một tách cà phê.

 

chẳng tâm trạng để uống, mà đến mức thất thần.Vì chiếc quần rộng rãi của Bạch Vi che mất vết thương ở chân, nên thấy chỗ mắt cá chân của cô khỏi , bèn hỏi: “Chân em khỏi chứ?”

 

Bạch Vi khẽ đáp: “Đương nhiên là khỏi ”.

 

Vốn thể thản nhiên tiếp nhận tình cảm của Ôn Hân Chúc Mi, nhưng khi thấy nụ vui vẻ gương mặt của Bạch Vi, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác hổ thẹn, giống như đang một chuyện gì đó đáng hổ lưng cô .

 

Bạch Vi im lặng ở phía đối diện một lúc : “Phương Dương, thật hôm nay em hẹn đây là cho một chuyện”. gì, chỉ lẳng lặng .

 

Vẻ mặt Bạch Vi chợt nghiêm túc hẳn lên: “Em hình như Phần mềm Trí Văn cần giải thể nữa”.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-597.html.]

nhắm mắt suy nghĩ, đồng thời cũng đang đoán xem hôm nay Bạch Vi đến thuyết khách gì?

 

hỏi: “Không chắc ? đây là quyết định của nhà em ?”

 

Bạch Vi lắc đầu : “Sáng nay em ngủ dậy, chú Thành với em là Phần mềm Trí Văn lẽ cần giải thể nữa, đương nhiên cũng chỉ là lẽ thôi. em lập tức nghĩ chuyện chắc chắn liên quan đến ”.

 

Nói , Bạch Vi như lấy thêm dũng khí, lồng n.g.ự.c phập phồng: “Phương Dương, thật sự bảo cô gái tha cho Cung Chính Văn ?”

 

lắc đầu: “Nếu em hỏi thì cũng thật. Lần khác , nhà họ Cung bắt cóc bố để uy h.i.ế.p . Nếu thả Cung Chính Văn , hoặc giảm án cho , lẽ bố sẽ…”

 

còn xong, mặt Bạch Vi biến sắc: “Bắt cóc bố ? Họ… họ thể chuyện chứ?”

 

quan sát thấy thoáng cái sắc mặt của Bạch Vi tái nhợt, nghi hoặc hỏi: “Sao? Với tính cách của nhà họ Cung, chuyện cũng gì là lạ ? Vả , để đạt mục đích, họ từ thủ đoạn nào cả, đây cũng chẳng đầu tiên. Họ , đương nhiên chỉ thể trút giận lên đầu bố , để bố chịu trách nhiệm cho chuyện của với họ. cũng nghĩ kỹ , nếu bố , nhất định sẽ tha cho bất kỳ nào của nhà họ”.

 

Nói xong, Bạch Vi, nhưng hình như cô đang thất thần, hầu như thấy lời , mà tâm trạng đang vẻ rối bời.

 

“Phương Dương, xin ”.

 

Ngay đó, Bạch Vi nhắm mắt, đầu tiên lộ vẻ đau lòng, : “Thật chính em tiết lộ thông tin của bố cho nhà họ Cung”.

 

Nói xong, Bạch Vi với vẻ ủ rũ: “Bất kể gì, đánh mắng em cũng , em đều nhận hết”.

 

khi cô hết câu, cảm thấy đầu thoáng cái như cái máy đang đình công, đó phản ứng thì chỉ cảm thấy còn gì để .

 

Thì , là nhà họ Cung quá giỏi, mà là đồng đội của quá… còn lên tiếng, Bạch Vi : “Lúc đó, bà Cung đích tới tìm em. Còn nhà em cũng cố ý nhắc nhở em là nhà em và nhà họ phúc cùng hưởng, họa cùng chịu, vì thế em mềm lòng… Em cũng họ to gan đến , dám bắt cóc cô chú. Em cứ tưởng họ chỉ định thông qua cô chú để bắt thu tay…”

Loading...