kéo Bạch Vi đang khó chịu ngoài cửa, khi chắc chắn đám canh cửa chúng chuyện , mới khổ: “Bạch Vi, em tin lời tên nhãi Chu Hỉ Tài đấy chứ”.
“Người là bạn học thời cấp hai của , quan hệ thiết với , quan tâm tới bố , nhiều chuyện cũng là điều đương nhiên”.
Dù Bạch Vi vùng khỏi tay , nhưng giọng điệu cô vẫn thoáng lạnh lẽo.
“Cậu đùa đấy, hơn nữa cũng loại đấy”. tiếp tục giải thích, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
Bạch Vi dừng bước, với vẻ khôi hài: “Ai loại đấy ? Hồi em mới gặp chuyện gì mà ?”
“Trời ơi, bà cô của ”.
cô đang nhớ ngày mới gặp cô , bèn giải thích: “Khi mới tù, thấy ‘kẻ đầu sỏ’ là em nên mới quá khích mà. Hơn nữa, cũng thật sự bức ép em , cùng lắm cũng chỉ…”
Nghe , tai Bạch Vi đỏ bừng, m.á.u nóng xộc lên, chợt ôm lấy cô, hôn lên đôi môi đỏ quyến rũ lạnh lùng của cô.
“Cùng lắm cũng chỉ… cưỡng hôn em thôi”. Cảm nhận sự mềm mại lạnh băng môi cô , ôm cơ thể tuyệt uyển chuyển của cô trong lồng ngực, thậm chí còn phần nỡ buông tay, thở Bạch Vi cũng trở nên gấp gáp, cơ thể cô như dần trở nên nóng bỏng.
vội buông Bạch Vi , gương mặt Bạch Vi cũng đỏ bừng, cô thở gấp dồn dập, bằng gương mặt mang vẻ thẹn thùng, kinh ngạc.
lẳng lặng cạnh Bạch Vi chờ đợi, đợi thở cô dần bình tĩnh , mới dậy : “Chúng trở về thôi”.
Nào ngờ Bạch Vi bất động, , thấy cô đang khẽ cúi đầu, hai tay kéo vạt áo như một đứa trẻ, giọng điệu cô vô cùng dịu dàng, hệt như đang khuyên nhủ : “Phương Dương… về đừng như nữa”.
Nhìn Bạch Vi luôn mạnh mẽ cứng cỏi đột nhiên trở nên giống một cô vợ nhỏ ức hϊế͙p͙, chợt trêu cô , bèn : “Đừng thế nào cơ?”
“Anh…”
Thấy vờ ngốc, Bạch Vi giận dữ chỉ mặt , nhưng hồi lâu vẫn thốt nổi một chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-619.html.]
Thấy Bạch Vi sắp nổi giận, vội xòa : “Ha ha, ban nãy đùa em thôi, về sẽ như . Bạch Vi, giờ khuya , trời lạnh lắm, mau về khách sạn thôi”. Nói , nắm lấy tay Bạch Vi.
Bạch Vi phản kháng, cũng gì, mà lòng thấp thỏm yên, một còn hấp dẫn hơn cả màn đổi mặt trong kịch hát Tứ Xuyên như Bạch Vi đang nghĩ gì.
Chúng tới bên đường, khéo chiếc taxi chạy ngang qua, vẫy tay, chiếc xe dừng .
bèn kéo Bạch Vi ghế , báo địa chỉ, tài xế lái xe, hỏi: “Chàng trai, muộn thế , hai còn về nhà mà ngoài đường gì ?”
Nếu tài xế taxi ở nơi khác mà hỏi thì lẽ sẽ trả lời, nhưng dù giờ cũng đang ở quê nhà Quế Lâm, vì mà cảm giác yêu quê dâng trào, đáp: “Bọn cháu chút việc, giờ đang về đây ạ”.
Vì tài xế giọng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương Quế Lâm nên cũng dùng giọng quê nhà để đáp lời, cứ đáp qua đáp , thế là bầu khí trong xe trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Càng về Bạch Vi càng hiểu lời chúng , cô bèn giận dữ lườm , thầm nghĩ, thích lườm thì lườm, cô lườm chẳng lẽ mất miếng thịt nào ư?
Cuối cùng, lúc chuẩn xuống xe, Bạch Vi mới hiểu cứ thế cũng chỉ phí công, cô nghiến răng liếc mới đầu ngoài.
Quế Lâm là thành phố du lịch, cũng nghĩa thật trung tâm thành phố cũng chỉ phát triển , giờ là rạng sáng mà đèn đuốc ngoài đường chỉ còn lác đác, chỉ hộp đèn neon lấp lánh hai bên đường là còn sáng.
Cảnh tượng u ám là nhưng Bạch Vi chợt thốt: “Phương Dương, em thích buổi đêm ở nơi ”.
thấy lạ, bèn : “Sao đột nhiên em ?”
“Vì ở đây yên tĩnh, cần suy nghĩ về điều gì”.
Bạch Vi như đang tự với bản , đầu nở nụ với .
cũng , : “Nếu em thích thì về chúng sẽ thường xuyên tới Quế Lâm, ở một thời gian dài”.