cũng quan tâm ông hiểu , tiếp tục giải thích: “ nghi ngờ rằng mục đích thực sự của tên đàn em đó là thông qua việc nhiễu loạn sự chú ý của chúng để nhân lực của chúng tách tìm , nhân cơ hội liên lạc với nhà họ Cung trong chung cư, để chúng cơ hội chạy trốn”.
“Fuck!”
“Hóa là như !” Mà giải thích xong thì mặt Roga và Ốc Trắng như kiểu ngộ điều gì đó to tát lắm.
Bansha suy nghĩ một lúc thì cũng hiểu, kinh ngạc : “Ý là buổi sáng khi chúng gọi điện cho cảnh sát Chu, đó cảnh sát Chu phái một bộ phận cảnh sát khác mai phục là trúng kế ?”
“ ”.
gật đầu: “Vốn lực lượng cảnh sát mà Chu Hỉ Tài cài cắm ở khu vực xung quanh đủ để vây bắt trong chung cư, nhưng giờ nhân giảm . Cho dù lượng giảm nhiều thì cũng cho chúng cơ hội để chạy thoát. Thậm chí là nếu chúng đủ quyết đoán thì giờ chạy trốn !”
Vừa suy nghĩ, càng suy nghĩ càng thông suốt, nhưng hậu quả của việc thông suốt chính là sự lo lắng của dành cho bố càng nghiêm trọng hơn.
Roga ngạc nhiên : “Dương, ý là thể họ dùng một bộ phận để thu hút hỏa lực, những còn thì đưa bác trai bác gái chạy trốn? Giống như một câu của Hoa Hạ các , chó cùng rứt giậu!”
gật đầu, vốn đây chỉ là một suy đoán, nhưng ngờ Chu Hỉ Tài chia một lực lượng cảnh sát thật, suy đoán của cũng thành sự thật. Nghĩ một lát, gọi điện cho Chu Hỉ Tài.
Lúc cũng vô cùng sốt ruột.
Vừa mới dẫn theo mai phục xong thỏa chuẩn bắt thì tin chạy trốn từ trong chung cư truyền .
Sau khi hỏi một hồi thì , tính cả bố thì trong chung cư tổng cộng mười ba , mới lâu tám xông thẳng cửa chính nhưng lực lượng cảnh sát mai phục từ diệt gọn, ba còn thì đưa bố men theo vách tường, giờ rõ tung tích.
Nghe thấy Chu Hỉ Tài , thấy căng thẳng, nhưng lúc cảm thấy tay ấm áp, cúi xuống thì mới thấy bàn tay thon thả nõn nà của Bạch Vi lặng lẽ nắm chặt lấy tay từ lúc nào.
Bạch Vi, cô mỉm gì, đó cúi xuống tiếp tục xem điện thoại. bình tĩnh , bảo với Chu Hỉ Tài dẫn quan sát xung quanh .
Nếu thì chia , mở rộng vòng vây.
Ba còn đó dẫn bố , chắc chắn nhanh, còn thì sẽ cố kéo dài thời gian với Cung Chính Vinh. Nói xong, cúp máy, dựa ghế sofa, cảm thấy mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-622.html.]
Quả nhiên dù cẩn thận đề phòng đến mấy, cũng vẫn trúng chiêu của .
điện thoại gọi cho Cung Chính Vinh, chẳng mấy chốc cuộc gọi kết nối.
“Cung Chính Vinh, bố ? Hôm nay là ngày thứ ba , tại vẫn tin tức gì?” hỏi bằng giọng điệu bình thường.
chắc lúc tên đó chạy trốn báo tin cho Cung Chính Vinh , nhưng theo khả năng cao là .
Dẫu chuyện ở đây cũng do một phụ trách chung cư quản lý, còn mục đích tên đó bỏ chạy chỉ là để giúp chúng chạy thoát.
Trong lúc vội vã, khó thời gian để báo tin cho Cung Chính Vinh.
Cung Chính Vinh ha ha : “ còn tưởng là ai, mà sáng sớm ngày quấy rối giấc ngủ của khác. Ra là , Phương Dương, cứ nhắc đến bố là mất kiên nhẫn nhỉ? Chờ thêm vài hôm nữa , nhất định sẽ thả họ ”.
Nghe thấy câu quái gở của Cung Chính Vinh, lập tức nổi điên, mắng: “Cung Chính Vinh, cảnh cáo , đừng mà quá đáng!”
Cung Chính Vinh lớn: “Nói cũng đúng, còn cảm ơn giúp đỡ, ơn khắc ghi trong lòng, cơ hội nhất định sẽ mời ăn. nếu còn chuyện gì khác thì cúp máy đây”.
Trong giọng của chứa đầy vẻ tự tin, lửa giận trong dâng lên ngút trời.
Vốn dĩ sự việc biến, bận tối mắt.
Bây giờ, Cung Chính Vinh chơi chiêu với , nếu cơ hội hiếm của Chúc Mi, chắc kiềm mà liên lạc với cô .
Vì dời ngày, nên còn bốn hôm nữa, Cung Chính Văn mới chuyển trại giam.
Điều nghĩa là bốn ngày cuối cùng là cơ hội cuối của .
Nếu vẫn thể giải quyết chuyện của bố , nhà của Chúc Mi sẽ khởi tố Cung Chính Văn.
Hơn nữa, vì thái độ đó luôn hòa hoãn, nên chắc nhà cô sẽ trực tiếp nhúng tay , để vụ án nhanh chóng thực thi. hít sâu một : “Cung Chính Vinh, thấy giọng của bố .”