Tề Vũ Manh để ý đến cái hành động tấu hài của Triệu Thư Hằng, cô : “Được . Cảnh sát Vương, cảm ơn nhiều. Nếu theo dõi Lương Thành để chúng tìm vị trí của Đỗ Minh Hào thì lẽ chúng gặp nhiều khó khăn”.
Vương Nhất Long ngại ngùng, trong lòng cũng thầm nghĩ, cái Vương Nhất Long cũng đấy chứ, cũng hai mấy tuổi nhưng tuổi trẻ tài cao, dũng mưu, là một .
kéo Tề Vũ Manh, Tề Vũ Manh lập tức hiểu ý, tới cạnh .
khẽ giọng : “Cảnh sát Tề, cô cảm thấy nếu cảnh sát Vương phó cục trưởng của cục công an thành phố Thịnh Hải thì liệu thể cương vị ?”
Tề Vũ Manh lườm : “Hóa là đang nghĩ đến điều ”.
hì hì, dù thì cũng giúp mà, tất nhiên trả ân .
Huống hồ sáng nay cục trưởng Lâm cũng ám chỉ khá rõ ràng , nếu Tề Vũ Manh cũng cảm thấy thể thì cho Vương Nhất Long một cơ hội, cũng ảnh hưởng gì cả.
Thậm chí là chúng chuyện gì ở Thịnh Hải, một nhân vật quyền lực để giúp đỡ thì cũng đơn giản hơn nhiều.
Nói chừng ngay cả Trịnh Cường cũng thể lợi bởi chủ động đưa chứng cứ.Tề Vũ Manh : “Được, để thử xem. cũng chắc chắn thể thành công”.
“Tất nhiên , hơn nữa cũng quen lắm với . nếu cảnh sát Vương bản lĩnh và cả phẩm chất như thì nghĩ thể đảm nhận chức vụ ”.
những lời đường đường chính chính, tuy đều đúng nhưng khi nó thốt khỏi miệng vẫn cảm thấy khá hổ.
Lại chuyện với Vương Nhất Long thêm một lúc nữa, Tề Vũ Manh : “Giờ còn sớm nữa, chúng ăn trưa , ăn cơm xong thì tới quán cà phê xem xem. Nếu tên Cung Chính Vinh thành thật là nhất, nếu gì thì đừng trách chúng khách khí”.
Tất nhiên là đồng ý cả hai tay hai chân, dù thì Tề Vũ Manh góp sức nhiều nhất, tìm mối quan hệ chủ động tay, đến cả còn cảm thấy ngại.
Ăn cơm xong thì gần một giờ, Vương Nhất Long chúng chuyện nên .
: “Cảnh sát Tề, thấy cảnh sát Vương hơn những khác nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa cô và tồi, cảm thấy hợp với vị trí ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-650.html.]
Tề Vũ Manh trợn mắt với : “Anh đừng nghĩ nhiều thế, chúng chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Được , chuyện gì nữa thì chúng xuất phát thôi. Lát nữa máy xong cứ tỏ vẻ thần bí, xem xem rốt cuộc Cung Chính Vinh đang giở trò quỷ gì”.
Vốn lúc chúng định bắt xe, ngờ vẫy một chiếc xe Volkswagen màu đen.
Chúng đang cảm thấy kỳ lạ thì cửa xe từ từ hạ xuống, đó lộ một khuôn mặt dù đeo kính đen cũng che lấp vẻ xinh .Ôn Hân nhướng mày: “Đi ? đưa ”.
ho khan một tiếng, : “Ôn Hân, ở đây?”
“Vừa qua, thấy bắt xe nên thuận tiện đưa luôn”.
Ôn Hân trả lời với giọng điệu lạnh nhạt, nhưng là ảo giác , cảm thấy dường như lúc cô , khóe môi cong lên, nhẹ.Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thì biểu cảm lập tức trở nên quái lạ.
Tề Vũ Manh : “Phương Dương, chúng nên lên cái xe ?”
“Tất nhiên . Nếu cô gái xinh như Ôn Hân đây lòng mời chúng quá giang mà đồng ý thì chút nào”.
Nói xong liền ở ghế , Tề Vũ Manh cũng chui luôn, để ghế phó lái phía cho Triệu Thư Hằng.
Triệu Thư Hằng chợt sững sờ, chúng với vẻ rối rắm: “Phương Dương, chút chuyện, ghế ”.
thấy buồn : “Anh chuyện gì? Có một đại mỹ nữ khuynh thành tuyệt sắc như Ôn Hân cạnh mà còn vui hả?”
“…”
Triệu Thư Hằng định gì thì giành lời: “Anh còn dài dòng cái gì, mau lên xe , lát nữa trễ việc thì tẩn một trận đấy”.
Lúc Triệu Thư Hằng mới lên ghế phó lái với vẻ tình nguyện lắm, cũng thầm thở phào, đó thấy ánh mắt chợt lóe qua biến mất của Ôn Hân qua kính chiếu hậu.
đầu Tề Vũ Manh, cô cũng với ánh mắt trêu chọc, ho khan mấy tiếng cho đỡ ngượng.