Ôn Hân hỏi: “Phương Dương, về quê, chuyện tiến triển thuận lợi hả, bác trai bác gái đều bình an vô sự”.
“Phải”.
gật đầu, : “ cũng cảm ơn , nếu giúp đỡ thì thể bây giờ vẫn còn đang đau đầu với việc để cứu La Nhất Chính đấy”.
Ôn Hân cứ như hề để ý chút nào: “Cái thì cũng chắc , vốn cũng thông minh , sớm muộn sẽ tìm vị trí của La Nhất Chính. Phải , ?”
Nói Ôn Hân nhắc chúng cài dây an , chúng tên quán cà phê, Ôn Hân đột nhiên đầu chúng , kinh ngạc : “Ba đang buổi trưa đến quán cà phê gì?”.
Nói thì , nhưng Ôn Hân vẫn khởi động xe.
do dự chốc lát, nhưng cũng cho cô , vì một khi mục đích của chúng , khả năng cao cô sẽ ở đợi Cung Chính Vinh với chúng .
hỏi: “Ôn Hân, đổi xe lúc nào ? Lần nhớ lái chiếc xe ”.
“Vừa đổi, xe bạn mượn lái mấy ngày”. Giọng điệu của Ôn Hân bình tĩnh , giống hệt khi , điềm đạm quyến rũ.
Tất nhiên là thể nào xinh bằng cách ăn diện của cô khi gặp La Nhất Chính ở tòa án .
“Chỗ cách quán cà phê xa, chẳng mấy chốc là tới thôi”.
Ôn Hân kính chiếu hậu, thẳng : “Phương Dương, chuyện của bên Thịnh Hải là sẽ giải quyết nhanh ?”
“Ừ, sẽ nhanh thôi, lẽ trong mấy ngày nay là xong. Nếu gì bất ngờ thì cùng lắm là một tuần sẽ về Yến Kinh”.
suy nghĩ, cố ý thời gian vẻ gấp gáp chút để tránh cho Ôn Hân chuyện gì đó mà thể ngờ tới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-651.html.]
“Đến lúc đó cần tiễn ?”
“Không cần , tự về , dù thì ở Thịnh Hải lâu như , nhiều công chuyện vẫn xử lý”.
Thấy Ôn Hân , liên tục từ chối.
Làm thể để cô tiễn chứ, nếu mà để Bạch Vi thì cô sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mất.
Giống như ở Quế Lâm , Tề Vũ Manh còn mật báo với Bạch Vi, cuối cùng bất đắc dĩ quá đành đem Bạch Vi theo.
Vốn mấy cùng đến quán cà phê thì ít nhất tâm trạng cũng vui vẻ, nhưng lúc khi Ôn Hân đưa chúng qua đó cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ, hoặc lẽ là do sự áy náy của đối với Bạch Vi nên cứ cảm thấy mối quan hệ giữa và Bạch Vi bình thường, thậm chí là lúc cứ cảm giác như chúng đang vụng trộm. Đến quán cà phê, cuối cùng mới thở phào.
Nhìn đồng hồ thì hai giờ chiều, : “Ôn Hân, chúng tới . Nếu việc thì về ”.
Đây vốn là một câu khách sáo, bình thường đều sẽ trả lời là “”, “oke” kiểu , ngờ Ôn Hân cực kỳ thẳng thắn, cô : “Ồ, thế , việc gì, với một lát nhé”.
Không hề cho cơ hội phản bác, hơn nữa là một cô gái yêu kiều xinh thế , còn theo đến quán cà phê thì ai mà từ nỡ đuổi cô chứ?
Hơn nữa nãy cô còn lái xe chở chúng từ cục cảnh sát đến tận đây. buồn bực. Giờ dường như biến thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, hở tý là mỹ nữ chủ động tới gần.
thở dài, nhưng dù thế, cả đời sẽ rời xa Bạch Vi nữa.
Đi lên tầng, Ôn Hân bên cạnh tự nhiên, mà Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cứ như hiểu ngầm với , chủ động tìm chỗ xuống, còn là bàn bốn chỗ, hai họ phía đối diện, thế nên tất nhiên là Ôn Hân và chỉ thể với . xung quanh, hề bóng dáng của Cung Chính Vinh.
chỉ đành gọi nhân viên phục vụ, hỏi gọi gì. Ba chúng mới ăn trưa xong, nhưng Ôn Hân ăn .
hỏi: “Ôn Hân, ăn trưa ?”