Ôn Hân gật đầu, : “Lúc khỏi công ty ăn . Vừa chiều nay việc, nên mới đến uống ly cà phê với ”.
Nói cô ngẩng đầu với phục vụ: “ giống . Anh uống gì thì uống cái đó”.
cạn lời, chỉ đành gọi đại một ly cà phê, mà Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thì cố gắng nhịn , một vẻ lắm nhưng mà dám .
Buổi sáng và Bạch Vi còn đây cảm khái sự đời, ngờ mới mấy tiếng và ba Ôn Hân ở đây, vô cùng khác biệt.
Buổi sáng như đắm chìm trong gió xuân, vẻ của Bạch Vi khiến lòng say đắm. Giờ thì như thảm đinh, tài nào thoải mái .
mong Cung Chính Vinh thể đến càng sớm càng , cho dù và nhà họ Cung từ xưa đến nay luôn ở hai thế đối lập.
Thế là sốt ruột đợi Cung Chính Vinh đến, tán chuyện với Ôn Hân câu câu chăng.
Quan trọng hơn cả là Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cứ như hẹn sẵn với từ , chuyện với , cho cơ hội tiếp lời.
Cà phê bàn đổi đến thứ hai, đang do dự nên nhà vệ sinh thì tiếng bước chân hỗn loạn chỗ cầu thang, thì là chỉ của một .
vội vã đầu, thấy đầu đang từ từ lên, Cung Chính Vinh thì là ai nữa đây.
so với lúc , lúc dường như đắc ý khoan khoái hơn nhiều.
Cung Chính Vinh thấy ngay, với ở quầy: “Bàn của họ để tính tiền”.
Nói đưa hai vệ sĩ đến chỗ .
Ôn Hân : “Kia chính là cái tên Cung Chính Vinh ? Quả nhiên là điệu bộ của mấy tên công tử nhà giàu”.
Cung Chính Vinh ha ha đến xuống chỗ bên cạnh chúng : “Đã lâu gặp. Mọi đừng như chứ, đều là quen cả mà, đúng , Phương Dương?”
nhíu mày: “Anh thẳng , chúng tới đây để lải nhải”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-652.html.]
“Được, thẳng thắn đấy”.
Cung Chính Vinh ha ha, đó vẫy tay để vệ sĩ lùi về một chút.
Lúc mới vắt chân lên, bởi vẻ đắc ý dạt dào: “Phương Dương ơi Phương Dương , quả thật là ngôi may mắn của ”.
Nói tỏ biểu cảm thâm tình; “Cậu , kể từ khi gặp , chuyện mà ngay cả mơ cũng mơ thấy giờ đập xuống từng cái từng cái một”. đáp lời .
thì suy đoán của đúng tám chín phần.
khỏi thầm thở dài, bận rộn vất vả lâu như mà trải thảm lót đường cho kẻ khác lợi.
Mà “ khác” chính là nhà họ Cung mà căm thù nhất “Có việc mau ”. Triệu Thư Hằng chịu nổi nữa, thẳng luôn hề khách khí.
Nói cầm cốc cà phê lên uống một ngụm lớn.Cung Chính Vinh nhún vai: “Dù hôm nay tâm trạng cũng khá , cho dù chửi như thế thì cũng sẽ coi đó là lời chúc mừng”.
chú ý đến Ôn Hân, khẽ : “Nếu thích thì thể về ”.Ôn Hân lắc đầu, : “ cũng xem thử thể khiến các chật vật như rốt cuộc bản lĩnh gì”.
Tề Vũ Manh : “Nghe Phương Dương hôm nay hẹn bọn đến đây là chuyện với chúng . nếu thành ý, hoặc là chuyện, thì thấy cũng cần nữa”.
Cung Chính Vinh lập tức : “Đâu nào? Nếu cô hoa khôi cảnh sát mở lời thì đương nhiên sẽ hết tất cả, hề giấu giếm”. Nghe xong, chúng tập trung hơn một chút.
Hắn ngả trêи sô pha, ngửa đầu trần nhà trang trí thanh nhã, : “Thực , một kế hoạch tuyệt vời từ lâu ”.
“Từ xưa tới nay, nhà họ Cung là một hình tượng gia tộc cường thế cắm rễ ở Thịnh Hải. Bất kể là ngoài mặt nội bộ, đều là những điều là bình thường tài nào tưởng tượng . là một thành viên trong gia tộc, thấy may khi cơ hội . quá hiểu nhà họ Cung và tất cả trong gia tộc”.
Cung Chính Vinh như đang chìm hồi ức, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Chúng ngắt lời , coi như đang một câu chuyện .
“Theo thời gian dần trôi, càng hiểu về gia tộc , càng nó. Thế lực và tài sản của nhà họ Cung đều là những thứ mà cả đời những bình thường thể ngờ tới”.