Nói xong, Cung Chính Vinh nở một nụ khổ khó hiểu: “ đáng tiếc là nhà họ Cung những hai con nối dõi, cũng chính là hai thừa kế. chỉ học trong nước, đồng thời thành tích luôn xoàng. Ngược , thằng em trai xuất sắc đó của du học về, học cao hiểu rộng. Vào ngày sinh nhật tuổi bốn mươi lăm, chính miệng tuyên bố thừa kế của nhà họ Cung chỉ thể là nó”.
“Ha ha, chỉ thể là nó. Điều nghĩa là Cung Chính Vinh đây sẽ chẳng vớt vát tí lợi lộc nào của nhà họ Cung cả. chỉ một ấm con nhà giàu và cứ thế sống đến già, nhưng mới hai mươi bảy, biến thành một vô dụng ?”
Sắc mặt của Cung Chính Vinh đột nhiên trở nên tím tái, thậm chí còn vẻ tức tối.
hiểu về mấy chuyện tranh đấu trong gia tộc lắm, chắc cũng giống như kiểu tranh đấu giữa hai em Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào.
Còn Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng hình như cũng rơi trầm tư, họ im lặng gì, chỉ chuyên chú lắng .
Chỉ Ôn Hân là vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ như thể hề Cung Chính Vinh một lời nào, cô tự thưởng thức ly cà phê, đó thi thoảng ngoài cửa sổ.
: “Nếu nhà họ Cung quyết định thừa kế là Cung Chính Văn thì còn nhúng tay gì? Tuy bây giờ, nắm giữ nhà họ Cung trong tay, nhưng thực lực của nhà còn lớn mạnh như , thế thì ý nghĩa gì chứ?”
“Ha ha, đúng. Phương Dương, xưa quả nhiên sai, hiểu nhất chỉ kẻ thù của thôi”.
Cung Chính Vinh như tâm thần, lúc lúc , những khác trong quán cà phê liếc ánh mắt phẫn nộ về phía chúng từ lâu.
thấy hai vệ sĩ oai vệ, khí thế của họ lập tức giảm đáng kể”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-653.html.]
“ hận, và Cung Chính Văn đều cùng một sinh , tại quyền thừa kế? Nó xuất sắc hơn , nhưng chẳng qua cũng chỉ là du học thôi, mà thái độ của trong nhà coi nó như một đứa con ngoan. Chỉ dựa điểm mà nó thể cướp mất quyền thừa kế của ?”
Cung Chính Vinh lạnh : “Đương nhiên là cam tâm. Từ ngày đó trở , thầm thề rằng nhất định sẽ một ngày nhà họ Cung, sẽ cho họ chỉ Cung Chính Vinh đây mới là niềm hi vọng của cái gia tộc ”.
“ trong mắt bọn họ luôn chỉ Chính Văn, chẳng ai để tâm tới . Thằng em du học nước ngoài của , ngày thứ ba khi về nước, nó đến thẳng Phần mềm Trí Văn. Còn thì ăn , bao giờ bất kỳ ai trong nhà chú ý đến”.
Cung Chính Vinh : “Phương Dương, thấy và Chính Văn ai giỏi hơn?”
đáp: “Nếu thắng vụ thì đương nhiên là giỏi hơn một chút ”.
Cung Chính Vinh : “Nếu chỉ một chút thì dã tâm ? Lúc nào, cũng nghĩ cách để vực dậy nhà họ Cung và thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Bạch, nhưng một ai đồng ý và để cho thử cả. Ha ha, từ bỏ lâu , thành sự nghiệp của . Chỉ hai cách thôi, một là quẳng cái gia tộc , hai là nó, và chọn cách thứ hai”. Nghe thấy , thầm hít một lạnh.
Cung Chính Vinh loại hèn kém.
Lúc khi ở Xiêng La, giả vờ nhu nhược và lỗ mãng chỉ là diễn cho chúng xem, cách khác là cho nhà họ Cung xem thôi.
Mắt Tề Vũ Manh cũng lóe lên, cô vốn thông minh, lẽ bây giờ đoán phần lớn câu chuyện .
Cung Chính Vinh thở một dài nhẹ nhõm: “Đương nhiên bây giờ, còn sống trong uất ức nữa. Nhà họ Cung là của , cần động tay, thậm chí từ đầu tới cuối đám ngu ngốc đó cũng thể chính là chỉ đạo phía . Mà bọn họ chỉ thể đổ hết tội lên đầu , Phương Dương, chính là chịu tội ”.
Nói xong, Cung Chính Vinh lớn, còn thì thờ ơ : “Người chịu tội ? Đâu đến mức , và nhà họ Cung các thâm thù từ lâu. Dù họ hận đến mấy, và Cung Chính Văn còn thể tù để cắn một miếng ?”