Ôn Hân sống ở khu nhà giàu nổi tiếng ở Thịnh Hải thì . khu đầy đủ tiện nghi đến thế, thậm chí mỗi nhà còn làn xe chuyên dụng.
Không chỉ thấy ngạc nhiên, đến chú tài xế taxi cũng kinh ngạc.
Sau khi chúng xuống xe, ông vẻ u oán chúng , còn lúc sang Ôn Hân thì vẻ như ăn tươi nuốt sống. Lúc ông , hiểu ông đang nghĩ gì.
Rõ ràng ông đang thằng nhãi nhà tài cán gì mà vớ cô vợ giàu thế, mà ban nãy vẻ còn vui lắm?
Chờ tài xế lái xe , : “Nhà ở trong đây ?”
“Đương nhiên, bảo đến đây gì?”
ho khan một tiếng : “Hay thôi về luôn nhé?”
nhẩm tính một chút về giá nhà đất tại khu của Thịnh Hải.
Tính , gộp cả phần trăm mà công ty bất động sản ở Xiêng La chia cho với tiền mà nhà họ Cung đền bù cho nhưng vẫn dùng hết từ , chắc cũng thể tậu một căn hộ nhỏ ở đây.
thấy cảm thán: “Ôn Hân, thử xem chúng cùng nghiệp đại học, nhưng giàu thế?”
Ôn Hân xoay tròn mắt, đột nhiên ưỡn bộ n.g.ự.c vốn đầy đặn , để lộ vóc dáng khá hảo, đồng thời còn bằng một ánh mắt hết sức mị hoặc, đôi môi đỏ mọng của cô : “Phương Dương, bây giờ đang một cơ hội thể khiến trở nên giàu giống , cân nhắc ?”
kẻ ngốc, dáng vẻ của Ôn Hân, lập tức hiểu ý của cô .
thể đồng ý đây, bởi trong lòng Bạch Vi .
“Khụ khụ, Ôn Hân. Thôi về , còn bận chút việc, chắc té đây”.
ngượng nghịu.Ôn Hân lập tức bĩu môi, vẻ vui : “Phương Dương, hôm nay, lặn lội xa xôi đến tìm , mà đưa về nhà ?”
“Như thế… lắm!” nuốt nước miếng . cô nàng Ôn Hân đang nghĩ gì, sở dĩ đưa cô về nhà cũng là vì thế.
Cô gái vốn dậy thì khá thành công, bây giờ học cái thói trêu chọc khác.
Nếu bây giờ, thật sự đưa cô về nhà, sợ là và Bạch Vi còn tu thành chính quả thì cô xơi .
Ôn Hân bật khanh khách: “Có gì mà ?”
“Tóm là , tiễn đến nhà là về thôi”. nghiêm mặt từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-661.html.]
Ôn Hân hừ một tiếng, giậm chân như cô bé con: “ là cái đồ đầu gỗ”. dám đáp lời, trong lòng thấy vô cùng buồn bực.
Anh đây mà thế nào là mời gọi , nếu Bạch Vi, sớm xơi tái cô em !
Ôn Hân dẫn tới nhà cô , ngang qua các công trình thiết kế ở ven đường, khỏi cảm thán, quả nhiên thế giới của giàu đều là những thứ mà chúng thể tưởng tượng nổi.
Đi từ cổng khu nhà , đủ sân vận động và tập luyện xanh mướt, thậm chí giữa khu nhà còn một bể bơi siêu to khổng lồ.
Nhà của Ôn Hân giữa hai cái cây, xung quanh cây cối rậm rạp.
Nhà của cô thiết kế cũng phong cách, từ bên ngoài thấy nhà mái ngói cao cửa rộng, tường sơn màu vàng nhạt với chiếc cổng trạm hoa văn rỗng, trông giống vườn hoa xinh của châu Âu thời trung cổ.
Ôn Hân tới cổng, mở cạnh đó, liếc mắt với , đó nhẹ nhàng : “Phương Dương, thật sự cân nhắc chút nào ?”
bật chế độ nghiêm túc, lướt qua cô nhà.“Cậu đồng ý ?”
Ôn Hân mừng rỡ hết câu, đặt túi lớn, túi nhỏ trong tay xuống, đó ngoài theo lối cũ, ho khan một tiếng : “Ôn Hân, để đồ bàn cho đấy, nhớ cất nhé. về đây!”
Nói xong, lập tức thẳng.
Không tật giật , mà thật sự lo cho chính , chẳng may kiềm chế thì sẽ gây họa lớn mất.
Vì lâu , ở tại phòng khách sạn , nên sớm trả phòng .
Vì thế, tìm luôn một khách sạn khác.
Những ngày tháng trêи đảo hoang, lúc nào cũng nơm nớp đề phòng, nên chẳng giấc ngủ nào yên .Bây giờ, cần thả lỏng một cách triệt để. tìm một khách sạn trông khá phong cách để ở.
Vừa tắm xong , thấy tiếng “king koong”, phía cửa, hỏi: “Ai thế?”
Bên ngoài vang lên một giọng khá già nua: “, Đồng An Chi đây”.
thấy kinh ngạc vui mừng, Đồng An Chi? Bây giờ mười một giờ đêm , mà ông suốt đến từ Yến Kinh đến Thịnh Hải ?
Xem , cần đổi suy đoán lúc của về ông .
mở cửa, quả nhiên thấy Đồng An Chi đang bên ngoài, ông ha ha : “Phương Dương, ngẩn đấy gì? Không mời trong ?”
“Không , mời ”.