“Không đúng! Lý Hoài Minh là một kiêu ngạo, nếu ý , chắc chắn sẽ thể hiện ngoài”.
Triệu Thư Hằng hiểu ý của , nhưng trầm mặc một lát, lắc đầu phủ định.
mỉm giải thích: “Bây giờ, càng tỏ kiêu ngạo, càng chứng tỏ đang Ôn Hân đến đàm phán. Nếu chúng nắm bắt điều mà thật sự, chắc bàn hàng nghìn cũng tác dụng gì ”.
Sau vài giây trầm mặc, Triệu Thư Hằng hiểu , kinh ngạc : “Phương Dương, quả là thiên tài, hèn chi chú Đồng xem trọng đến . Hay đến bất động sản An Sơn trợ lý cho , đảm bảo sẽ ăn sung mặc sướng”.
đáp: “Anh dám hớt tay của Đồng ? Câu mà để ông , phó tổng giám đốc kiểu gì cũng no đòn”.
“He he, đùa mà. Chúng là em, gì mà câu nệ thế?”
Triệu Thư Hằng sờ mũi, lúng túng đầu , giả vờ ngắm cây ngắm cối.
lúc , thấy tiếng động cơ xe.
Người dám lái xe đỗ ngay cổng công ty National thế nhiều, nhưng Ôn Hân là một trong đó.
Quả nhiên sang thấy Ôn Hân đang ở ghế lái mỉm với , lộ hai núm đồng tiền mờ mờ.
Ngay đó, chiếc xe dừng ngay mặt , cửa kính xe hạ xuống, Ôn Hân cau mày : “Phương Dương, nào hẹn cũng tên con ghẻ thế?”
“Con ghẻ?” và Triệu Thư Hằng đều ngẩn .
“Người Ôn Hân , cô đang đấy ?”
Triệu Thư Hằng ngạc nhiên chỉ mặt , vẻ dám tin.
Ôn Hân nhướn cặp mày xinh : “Đương nhiên, thì là Phương Dương chắc?”
Mặt Triệu Thư Hằng lập tức hằm hằm, hung hăng : “Phương Dương, đúng là cái đồ trượng nghĩa. Xung quanh bao nhiêu em, cả ngày hết đến khác, sớm muộn gì cũng một ngày, hối hận”.
Nói xong, Triệu Thư Hằng tức giận trong tòa nhà của công ty National.
: “Cậu xem, tới chọc giận , chuyện gì ? Nói !” Lần là nhờ vả Ôn Hân, cô đồng ý đến khiến thấy vui.
cô đến dùng chiêu khích tướng đuổi Triệu Thư Hằng , chắc chắn là mục đích gì đó, hoặc đơn giản là chỉ chuyện riêng với .
Ôn Hân vui : “ chỉ chuyện riêng với một lát, ?”
“Được chứ, vinh hạnh cho quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-665.html.]
cũng cả gan đáp , tiếp: “Vậy thưa cô Ôn Hân, giờ chúng đến phòng khách hẹn giám đốc Lý, ở đây thêm một lúc nữa?”
Thấy xưng hô như , Ôn Hân “phụt” , đó xuống chiếc đồng hồ tinh xảo cổ tay trắng nõn của , đáp: “Bây giờ, Lý Hoài Minh tan . Như , chúng sẽ phiền giờ cơm trưa”.
Dứt lời, Ôn Hân gọi cho Lý Hoài Minh, bảo là tới. Cô mở loa ngoài, nên rõ đầu dây bên gì, nhưng vẫn lờ mờ Lý Hoài Minh vui.
Thấy đang cạnh xe, Ôn Hân vỗ vị trí ghế lái phụ : “Sao thế trai? Có hóng gió với chị đây ?”
“Nếu lòng mời thì tại hạ dám từ chối?” mỉm lên xe liền một mạch, hề cảm giác ép buộc như lúc .
Ôn Hân ngạc nhiên hỏi: “Phương Dương, sợ ?”
“Sợ? Sợ cái gì?”
“Bị cô bạn gái Bạch Vi của bắt gian trêи xe!”Ôn Hân xong thì “khanh khách”, còn đầu thì hiện đầy vạch đen.
nghiến răng : “Kiểu gì cũng ngày chơi một vố”.
cứ tưởng câu của sẽ tác dụng uy h.i.ế.p với Ôn Hân, ai dè cô chợt đỏ mặt, mắt ngấn nước, với bằng chất giọng ngọt chết: “Thật ? Hay bây giờ luôn … Kính xe là loại phản chiếu, bên ngoài thấy …”
Mẹ!
Đầu xoay mòng mòng.
Ba tháng gặp, cô nàng đột nhiên lợi hại hơn hẳn .
Nếu cô từng yêu đương, chắc sẽ nghĩ cô học cách quyến rũ đàn ông mất.
Một vốn thừa nhan sắc như cô thể hiện vẻ mê hoặc thế , mấy đàn ông chịu nổi đây?
May là chính là một trong những đàn ông thể kiềm chế đó, thì kiểu gì hôm nay chiếc xe cũng rung lắc ở một chỗ vắng vẻ nào đó là điều khó tránh.
Ôn Hân : “Hóa là dám nghĩ chuyện mà dám , uổng công coi trọng ”.
Tam quan của vỡ vụn: “Ôn Hân, thế ”.
“Hả? Trước á? Thế , như nào?” Ôn Hân ngoảnh sang với vẻ ngạc nhiên.
“Trước , lắm trò thế . Mới ba tháng trôi qua, mà học thói hư tật mất ”. thản nhiên đáp.
Ai ngờ Ôn Hân tỏ vẻ ai oán, buồn bã : “Con thì tiến bộ chứ. Vả , cố gắng thì thành công ?”