Sáng sớm ngày hôm , rời giường, bên giường còn đôi găng tay đ.ấ.m bốc mà mượn từ phòng tập tối qua, hít thở sâu một , khí buổi sáng sớm thật khiến cho cả cơ thể lẫn tinh thần đều trở nên khoan khoái dễ chịu.
Rửa mặt qua loa một lát, đến căn phòng ở cách vách, mới gõ cửa phòng Tề Vũ Manh một cái, xong nghĩ, nếu lúc còn việc gì, cũng cần đánh thức bọn họ sớm như , để bọn họ ngủ thêm một lát nữa cũng .
ngờ, thì cửa phòng Tề Vũ Manh mở , đó cô mặc quần áo ngủ ngáp một cái, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ , : “Phương Dương, sớm mà dậy hả?”
sững một chút, đó phong cảnh đẽ mắt mà kìm nuốt nước miếng.
Danh xưng hoa khôi cảnh sát của Tề Vũ Manh ở cục cảnh sát thành phố Yến Kinh quả ngoa, bất luận là vóc dáng nhan sắc, cô đều chê ở điểm nào, nhưng đáng tiếc là ngày thường chỉ thể thấy cô mặc trang phục cảnh sát, giống như bây giờ, Tề Vũ Manh mặc bộ đồ ngủ, chiếc cổ trắng nõn tỳ vết, đường cong lộ thấp thoáng, cùng với sự quyến rũ của bộ đồ ngủ như như càng khiến khát khô miệng lưỡi.
Hơn nữa, cách giữa chúng chỉ tương đương với cách một thôi, thậm chí còn thể ngửi mùi hương thoang thoảng tỏa từ trêи cô .
Tề Vũ Manh ngây một lát, trêи gương mặt bỗng bừng lên hai gò mái đỏ ửng, phun một câu chửi: “Lưu manh!”
Giây , cô nhanh chóng xoay bước phòng, đó là tiếng cửa phòng đóng rầm một cái.
ho khan một tiếng, vội vàng cắt đứt những suy nghĩ bậy bạ của , chạy về phòng giống như tật giật .
Sau khi đóng cửa phòng, thầm vui mừng, cũng may vẫn động chạm gì đến Tề Vũ Manh, nếu Bạch Vi chắc chắn sẽ chặt đứt hai tay của .
Một xuống lầu ăn sáng, việc để , nên dứt khoát dạo loanh quanh một vòng đường phố Thịnh Hải.
Không thể , Thịnh Hải coi như một trong những thành phố phát triển nhất trong nước, bất luận là mức độ phồn vinh là mật độ dân đều thứ mà quê hương Quế Lâm của thể so bì , thậm chí một vài nơi còn phát triển mạnh hơn cả Yến Kinh.
Tuy rằng chuyện hồi sáng chút ngượng ngùng, nhưng Tề Vũ Manh dường như cũng là một thoáng, hề nhắc đến chuyện , giống như căn bản từng xảy , chỉ Triệu Thư Hằng là chẳng chút nhạy bén gì mà than phiền: “Sáng nay, là ai ồn ở ngoài hành lang, cho ông đây đang mơ dở giấc thì tỉnh dậy, mà để bắt chắc chắn sẽ cho tên đó một trận”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-679.html.]
ngạc nhiên : “Anh đang mơ cái gì mà kích động như ?”
Triệu Thư Hằng hì hì : “Bạn gái cũ của !” cạn lời.
Mấy ngày tiếp theo đó, trong những lúc rảnh rỗi, đều lang thang khắp nơi, duy nhất một chuyện liên quan đến chính là ngày thứ ba, lúc về nhà, Tề Vũ Manh với , một bạn cũ của bắt bởi vì buôn bán hàng cấm.
sững một lúc, bạn cũ của ? Buôn bán hàng cấm? Trong đầu bỗng chốc hiện lên vài bóng , Từ Triết? Đàm Hữu Ngân?
Cũng thể là La Nhất Chính!
hỏi là ai, nhưng Tề Vũ Manh với , khi đó bắt thì còn trừ khi đích đến thăm hỏi, nếu tên , trong lòng càng thêm lo lắng.
Kết quả là khi đến Cục cảnh sát, phát hiện là gã Hoàng Lễ Thành , lập tức thấy vui mừng, vụ ăn lớn mà với hai hôm chính là cái ?
Mặt Hoàng Lễ Thành xám như tro tàn, gượng : “Phương Dương cũng đến , tiện thể xin tha giúp với! Năm xưa, mặc dù là hai chúng liên hệ gì, nhưng cũng cùng ăn với khá nhiều , ít nhiều cũng chút cảm tình”
lớn thành tiếng : “Đến nước còn u mê , may mà đồng ý với , nếu thì bây giờ thể cũng đấy giống !”
Hoàng Lễ Thành : “Lẽ nào Phương Dương nể nang tình bạn học một chút nào ?”
còn gì, Tề Vũ Manh cướp lời: “Nếu Phương Dương niệm tình bạn học thì chuyện của cho từ ba ngày ”.
Hoàng Lễ Thành trề môi , gì nữa, Tề Vũ Manh : “Phương Dương, về nếu chuyện như thế , thông báo ngay cho cảnh sát, nếu , lỡ xảy chuyện gì thì cũng phần trách nhiệm đấy, ? Chuyện cũng may là các đồng nghiệp bên Thịnh Hải khá thận trọng, nếu thật đúng là thể tóm ”.
và Tề Vũ Manh khỏi cửa, hỏi: “Sao bắt thế?”