vì nóng quá nên cô “a” lên một tiếng, đó che miệng, mắt rưng rưng như chực .
thổi miệng cô , đến khi Bạch Vi thấy đỡ, mới bắt đầu ăn từ từ.Không ngờ là chúng ăn một lúc, bụi cây phía bờ biển chợt vang lên tiếng xào xạc.
sang Bạch Vi, hiệu bảo cô đừng manh động, đó cúi xuống, sẵn tư thế bụi cây.
điều khiến bất ngờ là cứ tưởng con thú hoang nào đó đảo chạy đến, nhưng ngay đó hai ăn mặc rách rưới xông từ trong bụi cây , họ bẩn thỉu, còn bốc mùi hôi rình.
Nhìn vóc dáng thì là một nam một nữ, thấy chúng là mắt họ sáng lên, hô to: “Hey bạn, đồ ăn ? Cho xin miếng , sắp c.h.ế.t đói ”.
“Là Hoa Hạ”.
mà Bạch Vi , : “Còn một ít, hai đây”. Vì con cá khá to, nên chia luôn cho hai họ một nửa.
Không dao, đành dùng tay bẻ con cá dài ba mươi phân cả xương đôi. Hai đó ngẩn một lúc, đó cổ họng của đàn ông nuốt ực một cái.
ném phần đầu cá cho bọn họ, như một mặt là để thể hiện giá trị sức mạnh của , để bọn họ ý nghĩ gì vượt quá hoặc là cướp đoạt, mặt khác cũng xuất phát từ sự đồng cảm.
Dù khi đến hòn đảo , bọn họ là đầu tiên chúng gặp. Chúng ăn lưng bụng, hai họ câu cám ơn, đó mau chóng ăn hết nửa con cá, dường như vẫn thỏa mãn cho lắm.
“Ở đây còn hai trái dừa, hai thể cầm lấy lót ”.
Bạch Vi lấy trái dừa mà hái lúc thủy triều lên ở lưng ném cho đàn ông, đàn ông liên tục cám ơn, phụ nữ thì thèm khát trái dừa trong tay.
thấy khó hiểu, hỏi: “Hai lưu lạc đến đảo , lẽ nào thấy quả dừa ?”
Người đàn ông dùng đá đập vỏ dừa, trả lời: “Chưa, nếu chút gì thể ăn , hai thấy chúng đói thành thế ? Ôi, vợ ơi, nào, em ăn miếng to ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-685.html.]
Nói , đàn ông đưa trái dừa bổ trong tay cho phụ nữ bên cạnh, phụ nữ sáng mắt thèm khát từ lâu, lập tức ôm lấy quả dừa ăn từng miếng lớn.
khỏi cảm thán, nếu và Bạch Vi tìm thấy gà rừng, dừa, còn bắt cá, e rằng cũng chẳng kém cạnh gì tình trạng hiện tại của bọn họ.
và Bạch Vi trao đổi ánh mắt với , : “ là Phương Dương, đây là bạn gái , Bạch Vi”.
Lúc , đàn ông dùng đá đập trái dừa khác vang lên tiếng cốp, ăn ngấu nghiến : “ là Vương Cương, đây là vợ , tên là Viên Dung”.
gật đầu, hỏi: “Hai cũng chuyến bay Xxxxx từ Thịnh Hải đến Xiêng La gặp tại nạn lưu lạc đến đây ?”
Vương Cương lập tức ngẩng đầu lên, vẻ kinh ngạc vui mừng: “Ừ, em, lẽ nào hai cũng thế ? Ôi má ơi, ông đây còn tưởng rằng máy bay đều gặp chuyện cả , chỉ còn hai chúng thôi ”.
Người phụ nữ lúc ăn no, chúng như cũng mếu máo : “Chúng khắp nơi cái đảo hoang khỉ ho cò gáy , ba ngày trời mà tìm thấy một thứ gì, khi đói thì ăn tạm vài quả dại, ngay cả chút nước ngọt cũng , mệt khát, may là bây giờ gặp hai ”.
Vương Cương cũng : “Mẹ kiếp, sáng nay, chúng định săn, ngờ gặp một con lợn rừng, ông đây đuổi theo nó suýt hết . Mẹ nó nữa, đây mà là Đông Bắc, ông đây dùng s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t nó”.
“Tự nhiên thấy khát, chúng kiếm chút trái cây đây. Vương Cương, hai vợ chồng đợi ở đây nhé, chúng sẽ về nhanh thôi”.
sang Bạch Vi với Vương Cương.
“Được.”
Vương Cương chút bận tâm, trái dừa trong tay còn dư hơn một nửa, vẫy tay, đột nhiên ngẩng đầu lên : “Đợi , rừng thì hai cẩn thận đấy”.
“Trong rừng ?” với vẻ nghi hoặc, chúng ở trong rừng cây hai ngày nay, hề gặp chuyện gì kì lạ, dã thú gì hung dữ cả.
nghĩ cũng , đây là hải đảo, rừng mưa, nếu thật sự nhiều dã thú loại lớn như thế, vòng tuần sinh thái sẽ loạn mất.