Vương Cương : “Trong khu rừng một loại côn trùng kì lạ, nhiều , nhưng con nào con nấy to tổ bố, thì giống con muỗi cỡ bự, nhưng đủ màu sắc, là độc , nhưng nhất là gặp bọn chúng. Lúc , chúng mấy con đó đuổi theo, gặp lợn rừng, tuy sống sót qua tai nạn máy bay, nhưng cũng xui xẻo tám đời ”.
Vương Cương thi thoảng thở dài, oán trách, gật đầu, tỏ ý .
Viên Dung mím môi, do dự một lát : “Đợi , Phương… Phương Dương, hai sẽ bỏ luôn chứ? Nếu hai thì thể dẫn chúng theo ?”
về phía Vương Cương, cũng vẻ bối rối, với Viên Dung: “Vợ , em cái gì thế?”
Viên Dung : “Hai chúng bắt cá, nơi đây cũng động vật gì thể ăn . Phương Dương, nếu hai , chẳng hai chúng sẽ chịu c.h.ế.t ở đây !”
thản nhiên : “Không , chúng chỉ hái trái cây do khát nước quá thôi, nước ngọt thì chỉ thể sống nhờ mấy quả dại ”.
Nói xong, dẫn Bạch Vi khu rừng mà hai đó .
Không nước ngọt đương nhiên là lừa họ, chỗ trú ẩn của chúng vẫn còn hai bình nước ngọt lớn.
Lúc đó tổng cộng ba bình lớn, hai ngày nay chúng dùng tiết kiệm, chỉ khát lắm mới uống, còn thì thôi, đến rửa mặt cũng chỉ dùng nước biển.
Thế nhưng hai bình nước ngọt đương nhiên thể đưa cho bọn họ.
Mặc dù hai họ là hành khách cùng một chuyến bay gặp tai nạn với chúng , nhưng trông vẻ thành thật gì.
Một thì , nhưng bây giờ bên cạnh còn Bạch Vi, trách nhiệm với cô .
Chúng vài bước, đảm bảo ai thể thấy nữa, đầu lén qua bụi cỏ.
Bạch Vi , thấp giọng : “Không ngờ còn tố chất tiềm ẩn ăn trộm”.
cạn lời: “Biết mặt lòng, dù cũng xác nhận xem hai an , đeo hai quả b.o.m hẹn giờ ở bên . Anh xảy chuyện gì thì , nhưng nếu em xảy chuyện ngoài ý , hối hận cũng kịp”.
Bạch Vi với một cách ngọt ngào, xuống bên cạnh , chúng cùng lén tình hình chỗ đống lửa bãi cát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-686.html.]
Vương Cương ăn xong phần dừa còn , đủ nó nên còn l.i.ế.m nước trong vỏ dừa.
Viên Dung đưa quả dừa còn dư một nửa trêи tay cho , Vương Cương dùng tay hất .
Vương Cương mắng: “Con nó, hai đúng là chẳng . Mọi đều lạc đảo hoang, bây giờ vốn là lúc đồng tâm hiệp lực, thế mà chúng nó chơi thế ”.
Viên Dung : “Sao thế? Bọn họ chia cá cho chúng , còn cho chúng ăn dừa, em thấy cũng dễ hòa hợp mà”.
“Hừ, em thì cái gì?”
Vương Cương về hướng rừng cây: “Em ? Quần áo chúng nó đều sạch sẽ, nào giống chúng , ngợm bẩn thỉu giống như kẻ nhặt rác . Da mặt bọn họ cũng bình thường, gầy gò vàng vọt như ?”
“Ý là?”
Dường như Viên Dung cũng nghĩ điều gì đó, cô còn xong, Vương Cương tiếp lời: “Không sai, hai nhất định thịt và nước ngọt, nhưng chia chúng thì thôi, còn cho chúng ăn cá thừa của bọn họ. Con nó, hai chúng thể ăn của bao nhiêu thứ chứ?”
Viên Dung nuốt nước bọt: “Anh Cương, là thôi ”.
Vương Cương lạnh mặt: “Thôi? Thôi thôi cái gì? Đợi bọn họ , chúng theo đến nơi ẩn náu của bọn họ. Chỉ cần ông tìm thấy nơi để nước ngọt và thịt, ông sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t thằng luôn”.
Nói , mặt Vương Cương biến sắc, dâm đãng: “ đứa con gái trông ngon phết, ông đây chén g.i.ế.c !… Nói mới nhớ, ông đây nhịn ba ngày , em mau cởi quần ”.
Chúng ngẩn một lúc, rõ tiếp theo sẽ chuyện gì xảy .
Bạch Vi đỏ mặt, xì một tiếng : “Hai hổ thì em thể bỏ qua, nhưng xem giữ họ ”.
: “Vậy chúng sang bên cạnh coi , lát nữa sẽ về xử lý cặp đôi chó má đó ”. Nói xong, chúng vòng đường khác từ rừng cây tới bãi biển.
Thật lòng mà , cũng ngờ chia cá cho họ xong, Vương Cương vẫn còn dũng khí đối phó .
Mà đối phó cũng , còn dám xúc phạm Bạch Vi. Bạch Vi là của một , nếu tên Vương Cương đó chán sống thì sẽ thành cho . Chúng đến bãi biển, nhưng phát hiện điểm khác với ban ngày.