Mấy ngày tiếp theo, Độc Cô Thiên Diệp luôn luôn ở vùng ngoại vi của sơn mạch Miễn Miễn, tìm đánh linh thú. Sau vài ngày, huyễn lực của nàng cũng   củng cố them, Vô tướng thần công cùng bộ pháp Phiêu Miểu cũng tiến bộ  ít. Xem , luyện tập ở đay quả nhiên là một quyết định  sai.
Hôm nay, Độc Cô Thiên Diệp ở bờ song rửa sạch miệng vết thương. Vừa , nàng chiến đấu với một linh thú cấp năm. Lực công kích cùng phòng ngự của đối phương  tệ, thật vất vả mới g.i.ế.c  nó, mà chính nàng cũng  thương.
Băng bó vết thương thật , Độc Cô Thiên Diệp chuẩn   dậy, đột nhiên phát hiện bên bờ song  một loại thực vất cao  20 – 40 ly. Thân ngoài bóng loáng, cuống lá dài bằng ngón tay cái, lá  hình kim, phiến lá  nhiền lá ghép thành hình bầu dục, giữa các phiến lá  long cứng màu trắng.
Chớp chớp mắt, quả thật, đây   là tư nhiên, một loại gia vị dành cho đồ nướng mà kiếp  nàng  ăn ?
Kiếp , nàng  là Đại tiểu thư của thế gia cổ võ, trừ bỏ tủ luyện và  nhiệm vụ, nàng thích nhất là thức ăn ngon. Mấy món ăn thường, dù trung  tây,  là món ăn nổi tiếng nàng đều  . mà đồ nướng là món nàng thích nhất. Cho nên,   thấy gia vị của món nướng, nàng cùng  nhịn  tia giật .
Hái  hơn phân nửa, để  một ít. Cho nó tiếp tục phát triển, về   hái tiếp.
Thu thập xong xuôi, nàng tiếp tục   bên trong. Trước trời tối, nàng rốt cuộc cũng tìm  một nơi trống trải. Ở đây   dấu vết gì, hiển nhiên đây là nơi   thường lui tới.
Thuần thục dựng lều trại,  đó nàng  tìm một ít củi về nhóm lửa. Lúc trở về, nàng phát hiện bên cạnh  thêm hai cái lều trại, bên cạnh còn  bốn . Mấy    thấy Độc Cô Thiên Diệp đều  chút kì quái, bất quá cũng lễ phép gật đầu chào hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp cũng gật đầu chào, liền trở về lều của , nhóm lửa,  đó lấy  thịt rắn đuôi chuông   rửa sạch sẽ,   lấy chủy thủ cắt thịt  từng miếng nhỏ.
Nhìn  nhẫn  gian, cuối cùng  chọn một loại vũ khí bằng thiết, đem thịt xếp lên, đặt lên ngọ lửa nướng. Trong lúc nướng, nàng theo thứ tự rải ít muối, dầu vừng. Thịt rắn săn , phát  âm thanh “xèo xèo”. Mùi hương lan , liền thu hút ánh mắt của những  .
“Oa, thơm quá a!” Màn lều trại  vén lên, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện, trong chớp mắt liền   mặt Độc Cô Thiên Diệp.
“Oa, thơm quá ! Huynh ,  thể mời  một chút ?” Thân ảnh nam tử di chuyển  đống lửa.
Độc Cô Thiên Diệp giương mắt   một cái, một thiếu niên mười tám mười chin tuổi, mắt màu vàng kim, vóc dáng cao 1m8, trường bào đỏ thẫm   mặc tùy ý mà đàng hoàng.
“Vì    mời ngươi ăn?” Không hề  , lấy  gia vị hôm nay mới hái, rắc lên  thịt, nhất thời, một hương vị đậm đà dâng lên.
“Bởi vì đồ ăn ngon thì  chia sẻ với  khác mới  a! Thịt nướng của ngươi thật thơm, khẳng định ăn cũng  ngon nha!” Mỗ nam sắp  nước miếng của  bao phủ .
Hai mắt Độc Cô Thiên Diệp nhíu . Lần đầu tiên nướng thịt cho Như Yên, nàng cũng  : “Thịt nướng của ngươi thật thơm, khẳng định ăn cũng  ngon nha!”
“Cho ngươi.” Đem thịt nướng  chin đặt  đĩa, đưa cho mỗ nam, nàng  cúi xuống tiếp tục nướng thịt.
Mỗ nam bưng đĩa lên, cầm thịt nướng bỏ  miệng,  ăn  : “Ăn ngon thật ! Quả nhiên là món thịt nướng ngon nhất  từng ăn a!  ,  gọi là Đạn Kinh Thiên, ngươi tên gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-1-chuong-8-hu-ao-gia-doi.html.]
Nhìn Đan Kinh Thiên  ăn  phồng miệng vì nóng, Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên  trêu chọc , nghĩ nghĩ : “Ta là con nhà niết nê  (cái     là gì) ở phố Huyền bí, trấn Hư Ảo bên cạnh thành Giả Dối.”
Đan Kinh Thiên xoa xoa gáy, : “Thành Giả Dối, trấn Hư Ảo? Sao   từng  qua? Còn , niết nê  là cái gì?”
“Xì…”
“Xì…”
“Ha ha…”
Một trận  truyền đến, là mấy  lúc  gặp qua. Ba nam một nữ, đều là    20 tuổi. Nữ tử mặc váy dài màu tím, tóc cột  đầu đơn giản, khuôn mặt tươi  trong sang. Ba nam tử khác, một  mặc trường bào màu lam,  mặt lộ  nụ  ôn hòa. Một  khác mặc trường bào màu đen,  mặt cũng hiện lên nụ . Người còn  mặc áo giáp màu hoàng kim, vẻ mặt  chút  đổi.
“Ha ha, tiểu  , ngươi đừng để ý đến . Cái tên Kinh Thiên  chính là  tham ăn, suy nghĩ  đơn giản.” Nữ tử duy nhất mở miệng: “Ta là Dạ Thương Lan,  mặc áo màu lam là Mạc Tử Khanh, áo đen là Long Tường, còn tên mặt than  là Hạ Nham. Ta  thể nếm thử thịt nướng của ngươi ?”
Đan Kinh Thiên     liền khó hiểu: “Có gì mà buồn  chứ?”
“Ngốc !” Mạc Tử Khanh gõ đầu Đan Kinh Thiên, “Ngươi thử ghép mấy cái tên đó  .”
“Giả dối, hư ảo, đậu, nê , ách, giả dối hư ảo đậu ngươi ngoạn (cái   bó tay)! Không  chứ,  , ngươi đùa giỡn !”
Thấy Đan Kinh Thiên bừng tỉnh đại ngộ, mấy    càng vui vẻ hơn. Độc Cô Thiên Diệp cũng nhịn   mà bật .
“Huynh , ngươi thả cái gì  thịt nướng ,   thơm như  chứ?” Đan Kinh Thiên ăn xong phần của ,  chôm vài miếng trong đĩa của bọn Thương Lan.
“Này.” Độc Cô Thiên Diệp lấy  vài ngọn tư nhiên, “Đây gọi là tư nhiên, là gia vị của món nướng. Lúc ngươi nướng thịt, rắc lên một ít, chẳng những tang thêm hương vị cho món ăn, còn  thể khử mùi thịt.”
Đan Kinh Thiên ngửi ngửi thử: “Nghe mùi cũng  mãnh liệt như  a.” Bất qua   ,  vụng trộm đem mấy ngọn tư nhiên thu  nhẫn  gian, cũng kín đáo  biểu cảm của Độc Cô Thiên Diệp.
“Ngươi thích thì giữ .” Nhìn động tác của Đan Kinh Thiên, Độc Cô Thiên Diệp  chút buồn .
“Ha ha, thật ?” Huynh , ngươi thật ,  ban như ngươi  định .” Đan Kinh Thiên  ha ha: “ mà,  , ngươi tên gọi là gì?”
Độc Cô Thiên Diệp  Mạc Tử Khanh một cái, : “Ta gọi là Độc Cô Thiên Diệp,   ở Kỳ Phong thành đều gọi  là phế vật A Cửu. Ta như vây, ngươi còn   bạn ?”
“Hả? Ngươi chính là phế vật A Cửu nổi tiếng khắp Kỳ Phong thành ?” Đan Kinh Thiên trợn tròn mắt ếch lên.