Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 12-2: Vô Ưu đảo (2)

Cập nhật lúc: 2024-10-02 13:18:38
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới sự trợ giúp của Giáng Vực, Độc Cô Thiên Diệp lặng yên tiếng động rời khỏi phòng. Nhìn Giáng Vực bày ảo cảnh trong phòng để khác nghĩ nàng vẫn đang ở trong phòng, che dấu thở mang nàng rời , nàng thật may mắn gặp bằng một hành động ở huyễn hải sẽ gian nan hơn nhiều.

Độc Cô Thiên Diệp tới nơi ở của bọn Tiểu Nhất một chút, phát hiện chỉ Tiểu Nhất ở trong phòng. Hắn đang dùng thông tin thạch báo cáo chuyện hôm nay cho Lôi Phượng Khởi, khi về Độc Cô Thiên Diệp thì nhắc đến chuyện nàng ăn súp lơ.

Người bên thông tin thạch trầm mặc chốc lát, :" Không cần xen chuyện . Nàng ở đây lâu, những thứ đối với nàng tác dụng."

"Vâng." Tiểu Nhất xong cất thông tin thạch.

Độc Cô Thiên Diệp ở bên ngoài thấy đối thoại của bọn họ. Nghĩ quả nhiên là .

Lúc nàng đến chậu hoa bên ngoài phòng liền chú ý, bộ đều gieo trồng Mộng Yểm hoa (tên riêng = hoa nhé bạn). Theo thời gian, thế giới dần suy yếu, loại hoa tuyệt tích ở đại lục, chỉ ở huyễn hải lĩnh vực. Cho nên đại đa đến loài hoa .

Mộng Yểm hoa là là loài hoa chứa tính ăn mòn, nhưng ăn mòn thể mà là ăn mòn tinh thần. Trường kỳ ngửi hương sẽ chậm rãi quên ký ức , thậm chí điên cuồng như Cá Quả Tử.

Trăm năm Cá Quả Tử là hội trưởng ở công hội luyện đan sư, là ngôi sáng trong giới luyện đan, thiên tài luyện đan sư, đến một trăm tuổi thể luyện chế đan dược cấp 8, thể trong bộ Huyền Nguyệt đại lục chỉ thể luyện chế. đột nhiên một ngày, mất tích. Không còn ai gặp nữa. Không nghĩ tới cư nhiên Thần điện bắt , thấy chịu phối hợp, liền giam giữ tại đây. Mỗi ngày Mộng Yểm hoa ăn mòn cho nên bây giờ ngay cả là ai cũng nhớ, còn trở nên điên cuồng.

Cùng với Mộng Yểm hoa là súp lơ trong bữa tối. Thần điện đặt bên trong một ít thuốc khống chế, bởi vì sử dụng mùi hoa và gia vị nên ai thể . Súp lơ khống chế thể, giống như thuốc giảm đau ở hiện đại, ăn sẽ khó chịu, nếu thanh tỉnh Cá Quả Tử thì thể lừa , chỉ tiếc bây giờ ngay cả thành phần trong đan dược đơn giản nhất cũng thể nhận .

Độc Cô Thiên Diệp trong chốc lát rời , Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ ở đây chắn hẳn là hình phòng. Nàng ở trong sân tìm một vòng cũng phát hiện gì đặc biệt. Sân như nhỏ, nghĩ tới tìm một vòng là cả một đêm. Nhìn trời sắp sáng, nàng bất đắt dĩ trở về phòng, Nàng chỉ thời gian hai ngày, đêm mai xác định bọn ngoại công ở đây .

Ngày hôm Độc Cô Thiên Diệp giường chuẩn tu luyện, thử thật lâu, phát hiện thế nhưng thể hấp thu huyễn lực !

Khó trách Lưu Tể Lâm đến đây gần mười năm, cấp bậc từng tăng tiến, nguyên do nơi căn bản thể tu luyện. Không Thần điện tìm nơi .

Bất quá đều tu luyện đến huyễn hoàng, huyễn tôn . Không thể tu luyện, mỗi ngày ở đảo gì, đối với những nhân vật phong vân tuyệt đối là một loại tra tấn,

Nếu thể tu luyện, Độc Cô Thiên Diệp đơn giản ngoài một chút. Đi đến bên hồ thấy Cá Quả Tử ở lương đình uống . Hắn nhấp một ngụm nhắm mắt thưởng thức, biểu tình là hưởng thụ.

Độc Cô Thiên Diệp lương đình, xuống đối diện Cá Quả Tử : "Tiền bối là hưởng thụ. Chính là vì chỉ một ."

Cá Quả Tử mở to mắt, lúc trong mắt là một mảnh thanh minh hỗn loạn cùng điên cuồng của hôm qua.

"Ngươi là tiểu tử tối hôm qua." Cá Quả Tử Độc Cô Thiên Diệp :" Ở trong , chỉ thể chính tìm vui, phẩm chơi cờ đều là thú thanh nhã, mấy tên đều thích, ha ha. Thế nào, đến một ly ?"

"Đa tạ tiền bối." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-12-2-vo-uu-dao-2.html.]

Cá Quả Tử lấy khay rót thêm một ly đưa cho Độc Cô Thiên Diệp. Nghe tiếng nước chảy chén, Độc Cô Thiên Diệp chợt nghĩ tới bộ dáng pha của Tử Tiêu. Nàng tiếp nhận ly của Cá Quả Tử, đảo nhẹ ly , nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liền câu: “Trà ngon."

Cá Quả Tử Độc Cô Thiên Diệp : "Phẩm tâm cần thanh thản, ngươi hiện tại thể phẩm hương vị ?"

Đã !

Độc Cô Thiên Diệp Cá Quả Tử, tuy rằng thần kinh ăn mòn, cho thường xuyên tỉnh táo, nhưng cũng nghĩa là trở thành kẻ ngốc. Sống gần hai đời từ lời tối hôm qua Độc Cô Thiên Diệp cũng đơn giản.

"Đều đến đây thì thể rời nơi . Tiền bối đến đây lâu như , từng nghĩ qua sẽ rời ?"

"Rời ?" Cá Quả Tử nở nụ , : "Ở nơi nào chẳng giống , cuộc sống là ngày thăng nguyệt lạc ?” ( thăng: bay lên, lạc: vui mừng; tìm câu nào tương tự nên chịu khó z thôi nghen (^.^))

Trăm năm giam giữ, khiến những nhân vật phong vân mất hùng tâm (lòng hăng hái, quả cảm) lúc , lẽ đây chính là sự trừng phạt của Thần điện đối với theo. Mệnh thể , nhưng ngay cả ý nghĩ truy đuổi giấc mộng trong cuộc sống cũng thì đối với những mới là thương tổn.

"Tiểu tử, đến nơi thì an tâm ở đây ." Cá Quả Tử , trong thanh âm một tia cam chịu.

"Không an tâm thì thể ở mãi nơi . Ta g.i.ế.c Thiếu chủ Vũ điện, Vũ Phách Thiên sẽ tha cho ." Độc Cô Thiên Diệp : "Có một thời điểm, ngươi nghĩ là thể dừng , vận mệnh luôn bắt ngươi tiến về phía ."

Độc Cô Thiên Diệp uống xong, ngắm cảnh liền rời . Cá Quả Tử Độc Cô Thiên Diệp, như hồi tưởng điều gì đó, như cái gì cũng nghĩ.

Độc Cô Thiên Diệp dọc bên hồ, hết một vòng hồ đến nơi khác, ý đồ tìm hình phòng đang ở , nhưng tìm một vòng cũng tìm thấy dấu vết gì.

Lúc ngang qua phòng bếp thấy Tiểu Tứ đang chuẩn cơm liền .

"Trên bàn xong , ngươi thể xem," Đồ ăn của đảo đều là do chuẩn , tuy rằng nhiều lắm, nhưng đây cũng coi là một công trình lớn.

"Tiểu Tứ, ca ca ngươi bọn họ ?"

"Bọn họ tuần tra."

Tuần tra ? Nàng ở sân một vòng, cũng thấy bọn họ. Nàng đồ ăn một chút, phong phú, mỗi đều ba mặn một canh. Có lẽ chỉ buổi tối mới súp lơ, cho nên cơm trưa cũng trộn thuốc .

Ăn xong cơm trưa, Độc Cô Thiên Diệp ở tại phòng nghiên cứu bản chép tay về luyện khí, trời tối nhanh.

"Giáng Vực, chúng xuất phát ."

 

Loading...