Lúc    mới  rõ Tiểu Bạch Cầu. Tứ chi ngắn ngủn,   tròn vo, lông trắng như tuyết, lỗ tai run run, ánh mắt  lớn, phía  là cái đuôi nhỏ nhắn.
Rất manh!
“Tạp Tạp,  cũng  ăn.” Tiểu Bạch Cầu lấy thìa nhỏ .
Ách! Độc Cô Thiên Diệp nghĩ trong bụng nó là cái gì, ăn nhiều như  mà còn  ăn nữa! Tuy rằng   gì nhưng nàng vẫn chia đồ ăn cho Tiểu Bạch Cầu.
“Tạp tạp, trong bụng     gì hết, ngươi  cần  bụng  .” Tiểu Bạch Cầu đáng thương hề hề , nước mắt một giọt  một giọt chảy xuống.
Dọa?!
“Ngươi   đang nghĩ gì ?” Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc  Tiểu Bạch Cầu. Nó    nàng đang nghĩ đến bụng nó? Nàng chỉ cảm khái một chút thôi mà.
“Tạp Tạp nghĩ gì    , ngươi nghĩ đến bụng của  , nhưng trong bụng   thật sự   gì hết. Người  cũng   vì   ăn nhiều như ,   lúc nào cũng đói bụng!” Tiểu Bạch Cầu tiếp tục , giống như vì ý nghĩ của Độc Cô Thiên Diệp mà vô cùng thương tâm. (manh quá ước gì  cũng  một con ^.^)
“Ngạch.” Độc Cô Thiên Diệp   gì, nhưng    cảm giác hình như  đang khi dễ tiểu hài tử  chứ?
“Người  là đứa nhỏ.” Tiểu bạch Cầu nức nở : “Người  còn  nhỏ.” (T^ T)
“Được .” Độc Cô Thiên Diệp  dám nghĩ lung tung nữa, hỏi: “Sao ngươi  chạy tới nơi ? Còn bộ dáng  là ?”
Tiểu Bạch Cầu thấy Độc Cô Thiên Diệp   bụng nó nữa,  bắt đầu ăn tiếp. Ăn hai phần xong, dừng  : “Lúc  cũng    đồ ăn cho , nhưng Khả Khả đột nhiên  thích   nữa  bắt   ăn, ô ô,   sợ hãi nên bỏ chạy. Ô ô …”
Nghĩ đến chuyện cũ thương tâm, nước mắt Tiểu Bạch Cầu  chảy . Độc Cô Thiên Diệp phát hiện  lông tơ của nó  ướt bởi nước mắt, nước mắt rơi xuống liền biến thành một viên châu.
“Vậy ngươi  bao lâu   ăn cơm?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Tiểu Bạch Cầu giơ thìa nghĩ nghĩ, : “Ba ngày.”
“Ngươi   những  đó ở  ?”
“Không . Người   nhớ rõ bọn họ ở .” Tiểu Bạch Cầu  xong,  ngẩng đầu lên  bắt đầu ăn.
Hỏi gì cũng  , Độc Cô Thiên Diệp  hỏi tiếp nữa,   bắt đầu ăn cơm. Vì Tiểu Bạch Cầu đến nên  khí ở đây  đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-14-2-1.html.]
Ăn cơm xong Độc Cô Thiên Diệp thu thập  thứ, chuẩn   lều nghỉ ngơi. Bọn Lam Mân thì trở  Luyện Yêu Hồ, ngay cả Tiểu Hỏa cũng trở về tu luyện. Nguyên nhân là ngay cả Tiểu Bạch Cầu nó cũng  bắt , điều   kích thích sâu sắc đến nó.
“Tạp Tạp,    ngủ chung với ngươi.” Tiểu Bạch Cầu xốc một góc lều lên, cái đầu nhỏ tiến .
“Ngươi còn   ?” Ăn cơm xong, bọn họ  thấy Tiểu Bạch Cầu nên nghĩ rằng nó  rời khỏi.
“Người   ,  …” Tiểu Bạch Cầu liếc mắt  Độc Cô Thiên Diệp một cái, “Người   chạy, nhưng   sợ hãi nên  . Ô ô bọn họ  bắt   khắp nơi,      bắt,    ăn. Ô ô,     đói bụng, ô ô,   sợ hãi…”
Độc Cô Thiên Diệp  Tiểu Bạch Cầu  một phút,  đó nàng mới  qua ôm lấy   tròn vo , nhẹ nhàng lau nước mắt giúp nó.
“Ta   vì  ngươi   theo chúng , cũng   mang theo ngươi sẽ  chuyện gì nữa?”
“Tạp Tạp,    cắn , ai khi dễ ngươi   giúp ngươi cắn .” Tiểu bạch Cầu .
Mặc dù tuổi của Tiểu Bạch Cầu còn nhỏ,  nhiều chuyện  ,  hiểu vì     bắt nó,  hiểu vì  lúc  Khả Khả   với nó  đó   ăn nó, nhưng nó    đối phương đang nghĩ chuyện gì,  ai là  , ai là  . Nếu trong đầu Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện ý nghĩ  bắt nó  ăn nó thì nó  sớm chạy mất. Tốc độ của nó  nhanh nên nhiều   phát hiện nó đều thuận lợi chạy thoát.
“Ha ha,  tay và chân nho nhỏ của ngươi , phỏng chừng  tới gần đối phương liền    đá bay.” Độc Cô Thiên Diệp  bộ dáng  của Tiểu Bạch Cầu chọc .
“Người   lợi hại!” Tiểu bạch Cầu thấy Độc Cô Thiên Diệp  tin, nó liền giơ móng vuốt nhỏ lên.
Độc Cô Thiên Diệp  bộ dạng  của Tiểu Bạch Cầu  mà  . Nếu nó lợi hại thì   thể   khác truy đuổi, thậm chí ăn cũng  .  mặc kệ lúc  nó lợi hại  , nó là Tiểu Bạch Cầu, một đứa nhỏ yêu , nhát gan đáng yêu.
Nhìn Độc Cô Thiên Diệp vẫn  tin nó, Tiểu Bạch Cầu buồn bực nhắm mắt ,   thực sự  lợi hại, hừ hừ,  tin  , về  hù c.h.ế.t ngươi, hù c.h.ế.t ngươi.
“Tiểu bạch Cầu, ngươi tên là gì?” Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu về giường , hỏi.
“Người  là Cầu Cầu, Tạp Tạp” Thấy Độc Cô Thiên Diệp hứng thú với , Tiểu Bạch Cầu .
“Cầu Cầu?” Độc Cô Thiên Diệp nở nụ , quả thật giống quả bóng: “Cầu Cầu, ngươi là huyễn thú gì? Từ  đến giờ đều ở đây ?”
“Người   .” Cầu Cầu , trong mắt  đong đầy nước mắt nhưng   chảy xuống. “Người      là loại huyễn thú gì,   đồng loại, tỉnh  thì luôn ở đây.”
Ai, tại thời điểm mẫn cảm   gặp  vật nhỏ    là phúc  là họa. Nghĩ đến con đường  , Độc Cô Thiên Diệp tính toán   nếu  cơ hội sẽ để nó rời .
Cảm nhận  ý nghĩ của Độc Cô Thiên Diệp, Cầu Cầu    tiếp,  Độc Cô Thiên Diệp   gì, lau nước mắt giúp nó, nó liền cắn nàng một cái.