"Điều    thể trách  chứ !" Đan Kinh Thiên phản bác, "Do đêm qua   hưng phấn, ngủ muộn thôi. Nếu  ngủ sớm, hôm nay cũng  thể dậy sớm !"
Lời  của Đan Kinh Thiên khiến tất cả   câm lặng. Mạc Tử Khanh lấy  một đĩa bánh rán đưa cho , : "Ta  hôm nay ngươi  dậy sớm nổi, nên cất  cho ngươi."
"Oa ! Tử Khanh ngươi  quá !" Đan Kinh Thiên cầm bánh, cắn một ngụm, , "Ta  ngươi sẽ  quên   là ."
Mạc Tử Khanh  , ngẩng đầu  Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Cửu   bến tàu, trầm mặc  nơi đất và biển giao . Tay  vô thức vuốt ve lưng Tiểu Cửu, sắc mặt bình tĩnh    cảm xúc, nhưng trong lòng  tràn ngập lo lắng và khẩn trương.
"Chủ nhân, đừng lo lắng. Chúng   thể đến Thánh Hải thành  nhanh." Tiểu Cửu cảm nhận  tâm tình của Độc Cô Thiên Diệp, an ủi.
"Ta  sợ thực lực của Thần điện, nhưng  lo lắng nương và ông ngoại  ..."
Cho dù Tiểu Cửu là con hồ ly, bây giờ cũng tìm   lời gì để an ủi nàng. Mất tích mười mấy năm,   gì tin tức truyền về, tình huống như ,  cần  cũng . Nó chỉ  thể dùng đầu cọ cọ tay nàng, ý bảo   luôn ở cùng một chỗ với nàng.
Thương Cẩn  bóng dáng Độc Cô Thiên Diệp, vẻ mặt âm trầm  rõ. Gió biển thổi tóc  bay tán loạn, giống như lòng của  lúc .
"Đến đây, đến đây ! Các ngươi xem, thuyền Thần điện tới !" Có  đột nhiên kích động kêu.
"Sao hả ? Thật sự, thật sự đến !"
"Oa, thật to !"
"Không  là ai tới đón chúng  ?”
Thuyền của Thần điện  lớn. Vỏ ngoài màu bạc, dài 300 thước, khoan tộng 20 thước, tổng cộng  năm tầng, tầng  cùng là phòng điều khiến và thuyền cứu nạn, là tầng phụ. Lên , tầng thứ nhất là chỗ ăn cơm và giải trí, ba tầng  là phòng nghỉ. Tầng thứ hai 80 phòng, tầng thứ ba 50 phòng, tầng thứ tư chỉ  10 phòng. Càng lên cao thì phòng càng  đẽ quý giá. Lam cực san hô biển sâu, một gốc trị giá trăm vạn kim tệ, từng phòng  ít nhất một cây; đèn chiếu sáng từng phòng đều là ma tinh giao tộc, một viên ma tinh mười vạn  hơn; màn che đều là Lưu Vân sa quý nhất, một thước ngàn vàng; tất cả giường và bàn đều là Đồng Mộc chỉ  trong sơn mạch Miễn Miễn, một gốc cây vạn kim.
Boong tàu thật lớn  thể để hơn ngàn  , mà lúc  chỉ  mấy   ở  đó, gió biển thổi lên sa y màu trắng và tóc thật dài của các nàng, khiến các nàng thoạt  như  thể bay  bất cứ lúc nào.
Độc Cô Thiên Diệp  con thuyền dần dần đến gần,  nheo mắt.
Thần điện !
Chúng  sẽ bắt đầu tiếp xúa,   trong lúc chúng  ở chung,  thể "Sung sướng"   ?!
Học viên   bến tàu kích động  con thuyền tới gần, thả neo,  đó hai bàn đạp dài,  vẻ  nặng bay  từ con thuyền, xóa bỏ  cách giữa thuyền  con tàu. Có thể khống chế hai cái bàn đạp  chính xác như thế, thực lực   hẳn là  thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-2-1.html.]
"Oa,  gần càng thêm to lớn !"
"Nhìn từ bên ngoài, thật là hoa lệ ! Không hổ là Thần điện."
"Hắc hắc, chiếc thuyền hoa lệ như , lão tử  thể  một lát, ha ha, đáng giá !"
Người   boong bắt đầu  xuống, dĩ nhiên là mười mấy nữ tử thanh xuân dáng  xinh . Các nàng mặc áo trắng giống , khuôn mặt xinh xắn, mỉm     bến tàu.
Lúc  phía  truyền đến một trận tiếng bước chân,   xoay  thì thấy, Châu thành thành chủ Phong Giản mang theo hơn mười nữ tử  tới.
"Mọi  tới thật sớm !" Phong Giản  cấp chào hỏi  . Các học viên chỉ việc đáp lễ.
Nữ tử  thuyền  thấy Phong Giản, đều rời thuyền,  đến  mặt  hành lễ.
"Thiếu điện chủ."
"Ừ. Miễn ." Phong Giản gật đầu ,  đó  với những  phía , "Các ngươi về ."
Những nữ tử phía  Phong Giản nhận  mệnh lệnh, tiến lên  cùng những nữ tử khác. Thì    đến đều là  của Phong điện. Có  phát hiện, các nàng dĩ nhiên là những  hiến vũ tối hôm qua.
"Lần  là ai đến ?" Phong Giản hỏi nữ tử  đầu.
"Hồi thiếu điện chủ, là thánh nữ." Phong Li đáp.
"Hửm ? Thần Vãn Tình ? Sao nàng  ở Thần điện quấn quít Vân Cẩm,  bỏ  mà đến Thánh Hải thành ? Điện chủ phái nàng đến ?" Nghe thấy  tới đón là Thần Vãn Tình, Phong Giản tỏ vẻ thực kinh ngạc.
"Không , là tự thánh nữ  tới ." Phong Li .
"Tự nàng yêu cầu đến ?" Phong Giản như đang hỏi Phong Li,  như đang hỏi bản .
" . Thánh nữ đại nhân  nàng  từng  khỏi huyễn hải vực, nên  đến xem." Nàng dừng một chút, còn , "Nghe    nàng và thánh tử cãi   lớn,đốt luôn Trúc viên của điện chủ. Điện chủ  tức giận."
"Nói  nàng là tới tị nạn  ?" Phong Giản  , "Gây  họa  trốn , đây  giống phong cách của nàng."
"Có thể là vì   điện chủ  tức giận." Phong Li đoán .
"Phong Giản,  bậy  lưng  khác   là việc  của quân tử." Một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến từ  thuyền, "Sao hả,    lâu   tìm ngươi luận bàn  ?"