Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 20.3
Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:05:00
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cầu Cầu, ngươi chắc chắn là phương hướng ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Người chắc chắn mà. Người cảm giác tiếng gọi ngày càng mãnh liệt." Tiểu Bạch Cầu thấy Độc Cô Thiên Diệp hoài nghi nên hài lòng, quơ quơ móng vuốt đang cầm quả trái cây, khẳng định .
Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục về phía , phát hiện phía là một rừng cây, tiếp tục sâu phát hiện bên trong những bãi đá tảng đá kỳ quái. Mọi vội vàng tảng đá , lúc lấy tinh thần thì phát hiện Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Bạch Cầu thấy .
"Sao thế , Thiên Diệp ?" Mạc Chấn Đình là đầu tiên phát hiện Độc Cô Thiên Diệp biến mất, hỏi.
"Hả? Sao thấy nha đầu." Hữu Vô cũng phát hiện Độc Cô Thiên Diệp biến mất.
"Lúc tiến rừng vẫn còn ở phía mà." Có , "Người vẫn ở phía , đó thấy . Ta nhất thời hoảng hốt thì thấy tăm ?"
Lúc Độc Cô Thiên Diệp xác thực ở trong rừng, nàng và Tiểu Bạch Cầu ở trong một phòng tối giam cầm. Nàng vẫn theo phương hướng Tiểu Bạch Cầu chỉ, thì như bước nào nhưng cách nơi đó xa.
"Khả khả, sợ." Tiểu Bạch Cầu nhảy lòng Độc Cô Thiên Diệp, nắm chặt áo n.g.ự.c nàng.
Độc Cô Thiên Diệp vuốt ve lông tơ của Tiểu Bạch Cầu, : "Cầu Cầu sợ. Không ngươi nếu khi dễ ngươi sẽ cắn nó ? Ngươi như bây giờ thể bảo hộ !"
Tiểu Bạch Cầu mặc kệ Độc Cô Thiên Diệp trêu đùa, nắm chặt áo của nàng, lạnh run.
Độc Cô Thiên Diệp phát một ngọn lửa ở trong tay, chiếu sáng bộ phòng tối. Lúc nàng mới nhận đây là một sơn động phong bế, chung quanh đều là những cột đá hình thù kỳ quái. Trong sơn động một hàn đàm (hồ nước).
"Khả khả, thấy tiếng gọi ." Tiểu Bạch Cầu , "Chính là truyền đến từ phía hồ nước ."
Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu tới bên cạnh hồ nước, cũng phát hiện gì khác thường. Đột nhiên sóng nước cuồn cuộn nổi lên, kéo Độc Cô Thiên Diệp trong hồ nước.
"Bùm —— "
Thủy Hoa Tiên ( canh giữ) tảng đá ẩm ướt bên bờ, Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Bạch Cầu thể biến mất ở trong hồ nước chứ.
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác từng ngụm từng ngụm nước tràn ngập mặt của , nước trong hồ lạnh như băng khiến nàng cảm giác giống như đang rơi hầm băng.
Lúc nàng cảm giác sắp c.h.ế.t đuối thì xung quanh thể nàng hình thành một vòng bọt khí, bao trùm lấy nàng và Tiểu Bạch Cầu ở bên trong, nàng thoát khỏi cảnh sắp c.h.ế.t đuối.
"Đây là?" Độc Cô Thiên Diệp phản ứng , lấy ngón tay chọt chọt tầng bọt khí mỏng manh.
Bọt khí bao trùm lấy nàng xuôi theo dòng nước chảy xuống sâu, lúc đến đáy hồ nước thì rõ ràng gì ngăn cản, nước chảy bên trong.
Bọt khí chảy tới cái động , đẩy ném Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Bạch Cầu trong động. Cũng may là lúc rơi xuống Độc Cô Thiên Diệp điều chỉnh tư thế của , bắt chéo chân để tránh cho ngã chổng vó.
"Khả khả, nơi thật dọa !" Cho dù lực lớn nhưng cũng quăng Tiểu Bạch Cầu . Cũng móng vuốt nho nhỏ của nó khí lực lớn như .
Độc Cô Thiên Diệp dậy, xung quanh là một màu đen, định phát một ngọn lửa thì chợt thấy một giọng thương lão (đau thương).
"Hài tử, ngươi rốt cuộc cũng đến đây ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-20-3.html.]
"Hả? Khả khả, là tiếng gọi ." Tiểu Bạch Cầu nghiêng đầu .
Một đạo hào quang ngân bạch (màu trắng bạc) khuếch tán mở chiếu sáng bộ khu vực đen tối .
"Oa, thật ấm áp." Lúc ngân quang chiếu đến Tiểu Bạch Cầu, nó cảm giác giống như đang phơi nắng.
Độc Cô Thiên Diệp hưởng thụ giống như Tiểu Bạch Cầu, mà là đề phòng quái vật lớn. Đó là một con huyễn thú nàng từng thấy qua, hình thể thể so với một ngọn núi , lông đều là màu ngân bạch, đầu tương tự như đầu gấu bắc cực, nhưng hai mép râu dài. Ngân quang chính là phát từ nó.
Đối phương Độc Cô Thiên Diệp, : "Nha đầu, cần khẩn trương, ác ý."
"Hừ, dùng phương pháp để chúng tới đây, ác ý, ." Độc Cô Thiên Diệp .
"Ai, để chúng nó vây quanh đảo nhỏ, để các ngươi đây, cũng bất đắc dĩ." Đối phương thở dài , "Ta thể rời khỏi đây nên chỉ thể dùng phương pháp . Ngươi yên tâm, nhóm bạn của ngươi đều cả."
Nói xong, mặt Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện một hình ảnh, đúng là nhóm Mạc Chấn Đình đang loạn trong rừng cây.
Thấy nhóm Mạc Chấn Đình việc gì, Độc Cô Thiên Diệp thả lỏng một chút. Nàng đối phương, : "Ngươi mang chúng tới đây để cái gì?"
"Tên của là Lưu Vân, là cổ thú Trần Câu. Hôm nay mang các ngươi tới đây là việc nhờ." Lưu Vân .
Trần Câu, viễn cổ thụy thú.
"Có việc nhờ ?"
" ." Lưu Vân chậm rãi mở miệng, "Ta vốn là khế ước thú của Đậu Khấu trướng sáng thế thần, thuộc quản hạt của Dung Sửa. Đại chiến trăm vạn năm về , và chủ nhân bắt tách , khi thua trấn áp ở đây, chủ nhân của rơi xuống ở . còn sống."
"Ngươi và khả khả tìm chủ nhân cho ngươi ?" Tiểu Bạch Cầu nghiêng đầu hỏi.
"Không . Hôm nay xin các ngươi tìm chủ nhân cho ." Lưu Vân mở miệng , "Bị trấn áp trăm vạn năm tiêu hao nhiều tinh lực của , bởi vì do dấu hiệu của sự trấn áp , thể khôi phục tinh thần lực tiêu hao. Hiện tại tới cực hạn của . Ta vẫn đợi chủ nhân của nên thể c.h.ế.t . Ta hy vọng ngươi thể giúp ."
" ngươi là viễn cổ thần thú, . Sao thể giúp ngươi chứ?" Tiểu Bạch Cầu hỏi.
"Ngươi thể. Ngươi huyễn thú tầm thường, phận của ngươi cho dù là cũng lên." Lưu Vân , " hiện tại huyết mạch của ngươi vẫn đang trong thời kì ngủ say, chờ tới lúc huyết mạch bùng nổ, khi đó thụy thú trong thiên hạ đều cúi đầu xưng thần với ngươi."
"Người lợi hại như ?" Tiểu Bạch Cầu tin , " gì hết? Cũng giúp ngươi."
"Ngươi thể..."
"Đợi chút." Độc Cô Thiên Diệp cắt ngang lời của Lưu Vân, "Ngươi giúp đỡ!"
"Ha ha, tiểu nha đầu gì?" Lưu Vân Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.
"Ừm." Độc Cô Thiên Diệp ngượng ngùng khi Lưu Vân bằng ánh mắt từ ái, nghĩ nghĩ, , "Ngươi phận của Cầu Cầu đúng ? Là gì ?"