Thuyền vẫn  về hướng đông,  khi mặt trời lăn thì đến một đảo nhỏ phụ cận. 
Phong Li an bài thuyền cập bờ, tổ chức  mang theo học sinh tứ quốc lên đảo tìm nơi rộng lớn hạ trại.
"Tiểu Đào, vì  chúng    suốt đêm ?"
Trải qua thời gian một ngày, học viên tứ quốc và  của Thần điện  cũng coi như quen , Tôn Khuê thừa dịp dựng lều hỏi một   tử Thần điện .
"Ta cũng  rõ lắm, hình như là  nhiệm vụ gì đó ở đây." Tiểu Đào trả lời.
"Các vị, " Thanh âm Tiểu Đào  dứt, thanh âm Thần Vãn Tình vang lên , "Nơi  là Hồi Sa Loan, bây giờ chúng  đang ở  đảo nhỏ lớn nhất Hồi Sa Loan. Sở dĩ chúng   dừng  ở đây, vì Thần điện  tìm một loại dược liệu ở nơi ."
Nói xong, nàng lấy từ nhẫn  gian  một loại dược liệu, bộ rễ dài nhỏ,   chỉ  hai  chiếc lá nhỏ bé. Nàng để  bên cạnh phân dược liệu cho  , : "Đây là Đăng Tinh thảo. Toàn bộ đại lục chỉ  Hồi Sa Loan mới . Nó bình thường mọc thành phiến, buổi tối thường phát  ánh sáng bạc. Thần điện  mời   giúp chúng  ngắt Đăng Tinh thảo. Trên đảo buổi tối thường  một ít huyễn thú hoạt động, lúc    ngoài nhất định  cẩn thận,  nhất là 2 đến 3  tổ đội cùng ,  nên hành động một ."
Chia  bộ Đăng Tinh thảo cho  , mỗi  một cây. Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy, gốc cây còn đính bùn đất,  ánh trăng phản xạ ánh sáng bạc. Nàng đặt Đăng Tinh thảo  mũi ngửi một chút, ẩn ẩn ngửi thấy một cỗ mùi.
"Thiên Diệp, chúng  cùng  ." Mạc Tử Khanh  đến bên  Độc Cô Thiên Diệp , .
"Được."
"Uy uy uy,  cũng   cùng các ngươi ." Đan Kinh Thiên ở phía  Mạc Tử Khanh vươn đầu,  Độc Cô Thiên Diệp, , "Nói  chừng các ngươi vụng trộm  ngoài ăn thịt nướng. Huynh , ngươi  thể vứt bỏ  !"
Nghe thấy lời  của Đan Kinh Thiên, Độc Cô Thiên Diệp nhịn   xem thường. Nàng thiệt tình   để ý tới tên ham ăn .
Mọi  chuẩn  xong, ăn cơm   tìm Đăng Tinh thảo , chỉ để  hai  lão sư  mang đội ở  lều trại nghỉ ngơi.
Hòn đảo  diện tích  lớn, dù các nàng nhiều , phân tán , cư nhiên ai cũng  gặp ai.
"Các ngươi   đảo    huyễn thú gì ? Giống huyễn thú  đại lục  là  giống ?"
Ba  Độc Cô Thiên Diệp  trong rừng cây   đảo. Ánh trăng m.ô.n.g lung, ba  lững thững , cũng  cố ý tìm Đăng Tinh thảo. Đan Kinh Thiên tùy tay hái lá cây, hỏi hai  còn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-4-1.html.]
"Không . Thấy thì sẽ  thôi !" Độc Cô Thiên Diệp trả lời. Nàng cũng  ngạc nhiên với huyễn thú   huyễn hải vực .
"Đang là buổi tối, chúng    quen thuộc nơi ,  nhất vẫn là  đụng  huyễn thú." Mạc Tử Khanh  .
"Cũng   nghĩ  gặp thì sẽ  gặp. Chúng     huyễn thú xuất hiện thế nào,   chừng một giây  sẽ  một con huyễn thú xuất hiện  mặt chúng ." Đan Kinh Thiên .
Sự thật chứng minh, miệng  quả thật là miệng quạ đen.
Một đám Cự Ngạc xuất hiện ở  mặt bọn họ ngay khi   xong câu ,  chính xác là, bọn họ  tới  mặt một đám Cự Ngạc . Mà tiếng bước chân và tiếng  của bọn họ, đánh thức chúng nó.
Cự Ngạc trời sinh tính hung tàn, là huyễn thú chỉ  ở hải vực . Một con Cự Ngạc trưởng thành dài đến 3 - 5 thước,   bao bọc bởi các hình cầu, bên trong là nọc độc, trong lúc công kích , nọc độc  sẽ thẩm thấu , khiến đối thủ trúng độc. Răng nanh của chúng cũng là vũ khí sắc bén .
Cự Ngạc  quấy rầy giấc ngủ vô cùng mất hứng,  thấy ba nhân loại nho nhỏ, lập tức vây quanh bọn họ.
"Ta lau,   chứ ?" Đan Kinh Thiên   mắt hơn hai mươi con Cự Ngạc,  chút  thể tin . Tuy đàn Cự Ngạc  cấp bậc  cao, còn  tới cấp thánh thú, nhưng  thề,  thật sự chỉ thuận miệng  thôi.
"Huy chương vàng miệng quạ đen." Độc Cô Thiên Diệp  ,  đó lấy ramột thanh trường kiếm từ trong nhẫn  gian công kích đám Cự Ngạc.
Đừng Tử Khanh cũng  , : " là huy chương vàng thật."
Đan Kinh Thiên  hai   nhạo, buồn bực  thôi, tụ khởi một huyễn lực cầu liền ném qua, nổ banh xác một đám Cự Ngạc, tức giận : "Bây giờ các ngươi xuất hiện! Các ngươi xuất hiện nữa  ! Hừ hừ!"
Ba  xử lý đám Cự Ngạc xongrất nhanh, xác của chúng nó và nọc độc nhỏ xuống đất, ăn mòn hoa cỏ chung quanh .
"Thực ghê tởm." Đan Kinh Thiên chán ghét  thoáng qua.
"Đó cũng là do ngươi. Chúng  nhanh chóng rời khỏi." Mạc Tử Khanh . Vừa nãy tuy tiếng động lúc chiến đấu tuy rằng  lớn lắm, nhưng khó tránh khỏi quấy nhiễu huyễn thú phụ cận. Hơn nữa mùi m.á.u tươi cũng dễ dàng đưa huyễn thú tới.
"Chờ một chút." Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên  tiếng, "Các ngươi ."
Đan Kinh Thiên và Mạc Tử Khanh  theo tầm mắt Độc Cô Thiên Diệp,  thấy bụi cỏ rậm rạm, bên trong  hai t.h.i t.h.ể Cự Ngạc.