Tử Tiêu tự nhiên nhận lấy bát, : “Bây giờ còn  đến mười ngày nữa bí cảnh sẽ mở , chúng  nhanh chóng  tìm hương thơm ngào ngạt .”
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, chuẩn  xuống giường, mới phát hiện quần áo của    đổi. Không cần nghĩ cũng  vì , nàng  Tử Tiêu vẫn  bên giường như cũ, : “Ta   quần áo, ngươi  ngoài .”
Lần , Tử Tiêu  dậy rời , đến cửa lều trại thì xoay  , : “Ta thấy nàng mặc quần áo của   ,  gợi cảm.” Nói xong liền chạy nhanh.
Độc Cô Thiên Diệp nắm lấy gối ném Tử Tiêu, may mà  nhanh chân,  thì  nàng ném trúng .
Thay xong quần áo, Độc Cô Thiên Diệp  khỏi lều,  thấy chỉ  một  Tử Tiêu đang nghịch nghịch cái gì đó.
“Đám Thất Nguyệt ?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Đi  ngoài tìm linh thú trong  hỏi xem tìm hương thơm ngào ngạt ở  .” Tử Tiêu thu thập xong đồ ăn, .
“À.” Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, đây cũng là biện pháp , so với việc tự   tìm loạn thì  hơn nhiều. Không Linh bí cảnh  cũng thật sự quá lớn,  tự  tìm sẽ lãng phí  nhiều thời gian. Mà thời gian của họ  còn nhiều lắm. Bây giờ họ đang ở phía tây của bí cảnh, linh thú nơi  chắc sẽ  hương thơm ngào ngạt đang ở .
Chỉ chốc lát , Thất Nguyệt và Hắc Tử trở về.
“Thế nào?” Độc Cô Thiên Diệp tiến lên hỏi.
“Chúng  hỏi một con diều hâu, nó   về hướng tây  hai ngày, sẽ thấy một thảo nguyên. Giữa thảo nguyên  mấy ngọn núi,  vách núi đen  hương thơm ngào ngạt hoa.   đó cấm bay.” Hắc Tử .
“Chúng  thu dọn xong liền xuất phát.” Tử Tiêu .
“Được.”
Rất nhanh   liền thu dọn xong, bốn    lưng Lam Mân, bay về phía tây. Bay  một ngày,   liền  thấy thảo nguyên, xa xa  vài ngọn núi, bình nguyên  cao.
Quả nhiên, Lam Mân  đến gần thảo nguyên liền  thể bay , vì thế   đành  xuống   bộ. Mà mấy ngọn núi ,  như  gần, nhưng  nghĩ tới bọn họ  cưỡi huyễn thú chạy ba ngày mới đến.
Lên đến đỉnh núi, Độc Cô Thiên Diệp cúi   xuống,  vách núi đen hơn trăm thước, rốt cuộc cũng  thấy bóng dáng hương thơm ngào ngạt hoa.
“Cao  ?!” Thất Nguyệt  vách núi đen thẳng tắp, .
“Phải  thế nào?” Hắc Tử cũng hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp   cách, : “Chỉ  thể buộc dây thừng leo xuống. May mà nơi  chỉ cấm bay, nếu ngay cả nhẫn  gian cũng  cấm nữa thì thảm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-4-chuong-27-2.html.]
Độc Cô Thiên Diệp lấy  một sợi dây thừng,   chung quanh, buộc một đầu dây lên một tảng đá,  đó vòng lên  cây  vách núi mấy vòng.
“Để  ?” Tử Tiêu  thấy Độc Cô Thiên Diệp tự   leo xuống, .
“Ngươi   cách hái.” Độc Cô Thiên Diệp : “Nếu  hỏng, chúng  sẽ  tiếp tục tìm kiếm. Trước   dã từng  việc ,   .”
“Vậy  .” Tử Tiêu . Hắn quả thực   cách hái thuốc, chỉ  thể để nàng tự .
Độc Cô Thiên Diệp buộc dây thừng xong, đang  để cho bọn Thất Nguyệt hỗ trợ leo xuống, phát hiện Tử Tiêu lấy dây thừng quấn mấy vòng lên cánh tay.
Nàng  tay ,   gì đó, cuối cùng liền xoay   đến vách núi, : “Ta sẽ  xuống từ đây, hai  giúp  giữ dây thừng, thả dây theo tiến độ của .”
“Được.” Thất Nguyệt mở miệng, Hắc Tử cũng gật đầu.
Độc Cô Thiên Diệp dặn dò xong, bắt đầu leo xuống từng chút một. Khi  bắt đầu liền khá , bởi vì  nhiều tảng đá nhô , trợ lực cho nàng  nhiều, càng xuống , tảng đá càng ít, nàng chỉ  thể để họ từ từ thả dây .
Hồi lâu , nàng liền  tới bên cạnh hương thơm ngào ngạt hoa.
“Rất  !” Nàng la lớn.
Nàng lấy trong nhẫn  gian  cái xẻng nhỏ, chậm rãi xúc bùn đất chung quanh, bùn đất liền  xới tung, nàng thu hồi cái xẻng,  đó nắm lấy gốc hoa lấy , tận lực   tổn thương bộ rễ. Vài phút  nó liền  hái xuống.
Nàng đưa hương thơm ngào ngạt hoa  Luyện Yêu hồ giao cho Đô Đô, để nó gieo trồng. Bọn  Tử Tiêu chỉ nghĩ nàng chỉ cần một gốc hoa, thực  một gốc thì  đủ, nhưng vì  Luyện Yêu hồ, một gốc là đủ.
Chuẩn   hết thảy, Độc Cô Thiên Diệp kéo dây, bọn  Thất Nguyệt liền kéo dây lên. Tốc độ nhanh hơn lúc  xuống, chỉ chốc lát , Độc Cô Thiên Diệp liền leo lên vách núi đen.
“Chuẩn  xong ?” Tử Tiêu bương dây thừng trong tay, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu,  đó liền cởi bỏi dây thừng  . Bởi vì an , nàng buộc dây  chặt nên  dễ cởi .
Tử Tiêu tiến lên: “Nàng đừng động đậy.” Sau đó liền cúi  giúp nàng tháo dây.
Đầu   vặn tới  mặt Độc Cô Thiên Diệp, Độc Cô Thiên Diệp  mái tóc đen dài của , mơ hồ ngửi thấy một mùi hương. Chỉ cần nàng nâng tay, liền  thể ôm   lòng .
Khụ khụ… Độc Cô Thiên Diệp vì ý nghĩ của  mà đỏ mặt.
“Xong .” Cởi hồi lâu, dây thừng liền  cởi bỏ.
“Ừm.” Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, thu hồi tâm tư của .