Giây tiếp theo, cô rơi  vòng tay của  đàn ông.
Mái tóc ướt dính  cổ  gạt , một nụ hôn nhẹ rơi xuống, dịu dàng vỗ về  trong vòng tay.
Trong mắt  đàn ông tràn đầy sự thỏa mãn, nếu như  thể, thật  bỏ vợ   túi mang .
Qua lúc lâu, Tiêu Thanh Như mới tỉnh táo.
"Hứa Mục Chu."
"Hử?"
“Hôm nay  uống thuốc ?”
Bàn tay đang xoa bóp eo cô khựng : “Uống thuốc gì cơ?”
"Trước  cũng  thấy  lợi hại như thế."
Giọng Tiêu Thanh Như yếu ớt, nhớ  cảm giác gần như sắp ngất   , kích thích đến đầu ngón chân cô cũng co chặt.
Giống như  sống  c.h.ế.t chỉ dựa  một ý niệm của .
Hứa Mục Chu   nên   phản ứng gì, đây rõ ràng là thực lực bình thường của , vì   trở thành uống thuốc ?
Anh giả vờ tức giận, cắn lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của Tiêu Thanh Như.
“Trước  sợ em  thoải mái, nên  dám dùng sức.”
"Vậy  bây giờ   dám ? Lấy   thì  thương vợ nữa?"
Hứa Mục Chu dở  dở : “Bởi vì em  tiến bộ, nếu   cố gắng một chút,   em sẽ chê  ?"
Ở khoản da mặt dày, Tiêu Thanh Như   đối thủ của Hứa Mục Chu, hai ba câu   đánh bại.
Cô đẩy n.g.ự.c  đàn ông, : “Anh  tắm , nhớp nháp  thoải mái."
Trong căn phòng mờ tối,  trong lòng   một mảnh vải che , tất cả cảnh  đều lộ  mặt .
Ánh mắt Hứa Mục Chu tối dần: "Vợ,  vẫn còn ."
Tiêu Thanh Như: "..."
Lúc  cũng nửa đêm ,   là ma quỷ chắc?
Người đàn ông tủi  : “Anh  ba tháng đó, vợ, em dọn sạch kho thóc ."
Tiêu Thanh Như sờ sờ eo, vẫn còn mềm nhũn, rốt cuộc là ai hút cạn ai hả?
Cô vịn vai  đàn ông, dùng hành động để biểu thị thái độ của .
Từ ghế sô pha đến bàn ăn, cuối cùng  thế nào để trở về phòng Tiêu Thanh Như  còn nhớ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-124.html.]
Một đêm  ngủ.
Sau khi rửa mặt ăn sáng xong, thì Hứa Mục Chu   .
Vào lúc thật sự chia ly, sự luyến tiếc trong lòng Tiêu Thanh Như đột nhiên bộc phát.
Cô ôm lấy vòng eo gầy của  đàn ông: “Phải nhớ nghĩ đến em.”
"Nhất định , em cũng  nhớ ."
"Ừ."
"Đợi lát nữa nhớ ngủ bù."
"Ừ,  cũng ."
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trong mắt tràn đầy vẻ  nỡ: “Vợ, đợi  về nhà.”
Tiêu Thanh Như gật đầu, buông Hứa Mục Chu : “Anh  nhanh , nếu  sẽ muộn...”
Lời còn sót ,  ngăn ở nơi cổ họng.
Người đàn ông đè  gáy cô, hôn cô mãnh liệt, giống như  nuốt chửng cô  bụng.
Da đầu  tê dại, Hứa Mục Chu nghĩ,  thật sự giống như ăn vợ mãi  đủ.
Một khi dính  là  tách  .
Tiêu Thanh Như đưa Hứa Mục Chu xuống  lầu, đối phương cũng  để cô tiếp tục tiễn nữa.
“Vợ,  thời gian  em ở nhà một , nếu cảm thấy sợ thì về chỗ cha . Tiền và phiếu đều ở trong tay em, em  thể tiêu tùy thích,  cần  tiết kiệm,  nhiều món ăn ngon một chút, nếu  về mà thấy em giảm cân, em sẽ gặp nguy hiểm đấy."
Lúc       nhà ngang, thấy bọn họ còn trêu chọc vài câu.
Tiêu Thanh Như đỏ mặt: “Anh đừng lo lắng cho em, đồng chí Hứa, mong  ở Bắc Kinh chăm chỉ học tập, ăn ngon, ngủ ngon!”
Hứa Mục Chu  nghiêm chào: "Đã nhận!"
Anh vội vàng xoa đầu Tiêu Thanh Như một cái, : “Vợ,   thật đây."
Nếu còn dính  nữa, thực sự sẽ muộn mất.
Tiêu Thanh Như vẫy tay : "Em chờ  trở về."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được."
Sau khi tha thiết  Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu xoay , dứt khoát rời .
Dù cuộc chia ly   mang theo sự luyến tiếc, nhưng vì chắc chắn về tình cảm của  nên cũng bớt lo lắng, bất an hơn  chia ly .
Dù  bay bao xa, thì cuối cùng Hứa Mục Chu cũng sẽ hạ cánh xuống nơi Tiêu Thanh Như đang ở.
Điểm ,  còn gì để nghi ngờ.