Ngoài sữa bột, Tiêu Thanh Như còn mua sữa mạch nha, đường đỏ, nấm tuyết, tất cả đều là những thực phẩm bồi bổ cho cơ thể.
Vì  lượng  hạn nên cô định sẽ gửi những thứ  về Bắc Kinh.
Còn bên nhà  đẻ cô sẽ mua mẻ trứng gà và thịt mới.
Thấy chai rượu Mao Đài, Tiêu Thanh Như mua về cho cha, tốn bốn tệ.
Số tiền trợ cấp   phát  chẳng còn bao nhiêu.
Nghĩ đến việc miến khoai lang đỏ  thể  xong trong thời gian ngắn, mà mấy thứ  đều  hạn sử dụng nên Tiêu Thanh Như  tranh thủ tới bưu điện, gửi mấy thứ  .
Ở thành phố một  cũng    để la cà, xong việc chính Tiêu Thanh Như về thẳng nhà.
Lúc   khỏi cửa  gặp     gặp, may là đường về nhà  thuận lợi, mãi đến khi  tận cửa nhà Tiêu Thanh Như cũng  gặp chuyện  gì nữa.
“Bình thường cha con  uống rượu, con mua rượu cho ông   gì?”
“Nhìn cũng khá .”
Mẹ Tiêu đùa nghịch chai rượu, mặc dù  uống nhưng  bao bì cũng thấy là hàng ngon.
“Chắc chắn cha con sẽ  vui,   đêm nay  ôm bình rượu  ngủ luôn  chứ.”
“Không tới mức  chứ?”
“Ông  sẽ  đây là quà của con gái, vô cùng ý nghĩa!”
Mặc dù cha Tiêu  uống rượu, nhưng ông sẽ  trân quý nó.
Ngoài chai Mao Đài mà Tiêu Thanh Như mua về  thì trong nhà vẫn còn mấy chai rượu.
Theo cách  của cha Tiêu, ông  tích trữ  bộ  rượu, đợi về hưu ,  ngày lễ tết sẽ lấy  mời mấy  bạn tới nhà chơi một chén.
Quả nhiên, cha Tiêu tan  về thấy chai rượu Mao Đài thì mừng  mặt.
Khi  là con gái mua thì  càng vui.
Cha Tiêu còn nghĩ thầm trong lòng là nuôi con gái  hơn bao nhiêu, vì cái thằng nhóc thối  sẽ  tinh tế như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-140.html.]
Nghe  còn gây chuyện  gì đó ở Bắc Kinh, nếu   con rể dọn dẹp cục diện rối rắm giúp thì e là thằng nhóc đó  xuống đài nổi.
Ai cũng  đứa con rể Hứa Mục Chu của ông   tiền đồ, cha Tiêu vô cùng tự hào.
Mặc dù Tiêu Thanh Như ngày nhớ đêm mong Hứa Mục Chu, nhưng cô cũng  hỏi thăm tin tức của  từ ông.
Hứa Mục Chu  giao lưu học hỏi, đến lúc  về  sẽ về.
Có một  chuyện hỏi nhiều chỉ khiến cha khó xử.
Bởi vì Tiêu Thanh Như mua thịt nên tối họ ăn bánh bao kẹp thịt, cách   đơn giản, hương vị cũng , ăn xong một cân thịt vẫn   thèm.
“Đợi đến ngày Tiểu Hứa và  trai con về nhà, chúng  sẽ   bánh kẹp thịt  nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thanh Như là trợ thủ, tất nhiên nếu     thì cô sẽ   ý kiện: “Đến lúc đó con sẽ chịu trách nhiệm mua thịt.”
“Con   nghỉ phép   còn  chắc, thôi thì cứ để   mua , dù   ở nhà cũng   việc gì .”
“Vậy đến lúc đó  .”
Ngày tháng cứ trôi qua, khi tới mùa thu hoạch vụ thu cũng là lúc Hứa Mục Chu sắp  về.
“Mẹ, hôm nay chúng  tới đội sản xuất nhé?”
“Mẹ cũng tính , nhóm khoai lang đỏ thời gian   chín ,  khi kết thúc mùa thu hoạch vụ thu chúng   thể  phân lương thực, chắc sẽ   nhiều đồng hương  bán khoai lang đỏ cho chúng .”
Khoai lang đỏ  thể trồng hai  trong năm, bọn họ mua  nhiều, cùng lắm cũng chỉ tầm hơn trăm cân, chạy qua hai nhà là mua  thôi.
Mẹ Tiêu chọc ghẹo: “Tranh thủ lúc Tiểu Hứa  về  còn sai con , đợi đến khi hai đứa dọn về nhà ngang , e là  gặp mặt con cũng khó.”
Tiêu Thanh Như ngượng ngùng: “Nếu  thấy nhớ thì bọn con sẽ ở  nhà.”
“Thôi , hai đứa dọn  ngoài ở  cũng nhẹ nhàng hơn.”
“Vậy nếu   việc thì cứ tới nhà ngang tìm con, con về giúp .”
“Vậy nếu   tìm thì con sẽ  về?”
Tiêu Thanh Như dở  dở : “Về, ngày nào con cũng sẽ về nhà một .”