Hứa Mục Chu mang theo đồ ăn về nhà, Tiêu Thanh Như  ngủ, cô vẫn đang  chằm chằm lên nóc nhà ngẩn .
Khi  đàn ông  tiện tay để đồ trong tay xuống,   đến kiểm tra tình trạng Tiêu Thanh Như.
Đuôi mắt cô phiếm hồng, sắc mặt còn  tái nhợt, nhưng đôi môi   một chút huyết sắc,  còn yếu ớt giống   nữa.
Hứa Mục Chu  xổm xuống bên cạnh ghế sofa sờ sờ đầu cô.
Anh dịu hàng hỏi: "Vợ ơi,   em đau lắm ? Em ăn chút gì đó ,  đó chúng  ngâm cái chân, uống thuốc  nghỉ ngơi sớm một chút, đến lúc đó  sẽ giúp em xoa xoa bụng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Người đàn ông cau mày , trong mắt tràn đầy đau lòng.
"Em  đau nhiều nữa,  đừng lo lắng, hai ngày nữa sẽ  thôi."
Từ xưa đến nay, Tiêu Thanh Như  từng đau bụng kinh, nhưng mấy   càng ngày càng nghiêm trọng, hôm nay còn đau đến mức   bệnh viện.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô  hồi phục một chút.
Hứa Mục Chu đỡ cô  dậy.
Sau khi đỡ cô dựa  lưng ghế sofa, Hứa Mục Chu : "Cứ ăn ở đây ,  bón cho em ăn."
"Tay em cũng   tàn phế, em  thể tự   mà."
"Là   chăm sóc em, cho  một cơ hội ." Hứa Mục Chu bưng hộp cơm, đút sủi cảo tới bên miệng Tiêu Thanh Như.
Người đàn ông của   quan tâm như thế, còn tỏ thái độ sẽ cùng cô đối mặt vấn đề, Tiêu Thanh Như cảm thấy nếu  tiếp tục sa sút tinh thần thì  thích hợp lắm.
Mặc dù   khẩu vị, nhưng cô   khiến Hứa Mục Chu  lo lắng, nên vẫn ăn mười cái sủi cảo.
Dựa theo lượng cơm bình thường của cô thì  khả năng còn  ăn thêm chút gì đó nữa, nhưng lúc  Tiêu Thanh Như cảm thấy   no .
Khi cơ thể  thoải mái thì khẩu vị sẽ trở nên kém theo, Hứa Mục Chu tính tối nay sẽ  bữa khuya cho vợ.
Thế là  cũng  miễn cưỡng cô ăn thêm nữa.
"Anh mau ăn , đừng chỉ lo lắng cho em."
"Không ,   đói bụng, ăn muộn chút cũng   cả."
Đến bây giờ Hứa Mục Chu vẫn  ăn một miếng nào,   phòng bếp nấu canh gừng,  pha một chậu nước nóng to để Tiêu Thanh Như ngâm chân.
Sau đó mới tranh thủ thời gian giải quyết cơm tối.
Đến khi  dọn dẹp xong bát đũa thì Tiêu Thanh Như cũng ngâm chân xong.
"Vợ , để  giúp em ấn ấn chân."
"Không cần,  nghỉ một lát ."
Hứa Mục Chu mạnh mẽ đặt chân Tiêu Thanh Như lên  đùi ,  nhẹ  nặng ấn lên lòng bàn chân cô.
Nếu như là bình thường,  thể Hứa Mục Chu sẽ nảy sinh tâm tư kiều diễm, nhưng hôm nay ngoại trừ đau lòng thì   ý gì khác.
"Nếu  chữa khỏi  thì   cảm thấy tiếc nuối ?"
"Sẽ ,     tham lam, chỉ cần  em là đủ ."
Tiêu Thanh Như : "Không  con,  khác sẽ  đến khi già    chỗ dựa."
"Đấy là do bọn họ   bản lĩnh, tiền nuôi trẻ con  đủ cho chúng  dưỡng lão , mắc mớ gì  thêm phiền phức cho ?"
Tiêu Thanh Như    một chút xíu miễn cưỡng nào từ  mặt Hứa Mục Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-151.html.]
Trong lòng  thương cô, Tiêu Thanh Như  thể cảm nhận .
 dường như  thật sự  quá để ý đến chuyện nối dõi tông đường.
Hứa Mục Chu  sang Tiêu Thanh Như: "Một gia đình hạnh  hạnh phúc  liên quan đến chuyện  con  , nuôi con cũng  chắc có thể dưỡng già,   chừng còn  hỏng việc của chúng ."
Tiêu Thanh Như ừ một tiếng,  phát biểu ý kiến.
Ngược , Hứa Mục Chu  cảm thấy     đạo lý.
Có đứa con  bớt lo, còn  bằng  sinh.
Hiện tại công việc   định, tiền lương mỗi tháng  hơn ba trăm,   sẽ còn tiếp tục tăng.
Nếu chịu khó tích luỹ thì với  tiền , chờ đến lúc  và vợ già  thì sẽ  đến nỗi   chỗ trông .
So với sinh con, đặt hy vọng  những chuyện  chắc chắn, Hứa Mục Chu cảm thấy vẫn nên kiếm nhiều tiền một chút thì thực tế hơn.
Trong lòng dâng lên một cảm giác bức thiết,   cố gắng một chút để vợ  thể yên tâm dựa  .
" ,  thể là chuyện  của  trai chúng  sắp tới ."
Tiêu Thanh Như ngạc nhiên: "Lời   ý gì?"
"Lúc ở Bắc Kinh,    một cộng tác phối hợp  ."
Làm  từng trải, Hứa Mục Chu  thoáng qua  thấy  bản chất của vấn đề.
Chỉ là  vợ là một tên đầu gỗ,  khả năng còn  kịp phản ứng .
Tiêu Thanh Như há to miệng, cảm thấy  chắc chắn nên hỏi: "Đối phương là nam  nữ?"
Hứa Mục Chu dở  dở , cũng   tại  vợ    thể  loại ý nghĩ : "Là một nữ phi công  lợi hại,  mấy  chấp hành nhiệm vụ đặc thù, đều  thành viên mãn."
"Mẹ còn đang lo    tiếp xúc với các đồng chí nữ, sẽ phát sinh một  chuyện ngoài ý ."
Hứa Mục Chu: "..."
Không hiểu    nghĩ đến chuyện   của , lúc đó cha  cũng cho là   bình thường.
Tiêu Thanh Như  hỏi thêm mấy vấn đề, vì chuyển di lực chú ý của cô, Hứa Mục Chu  gì  nấy, bán   vợ một cách triệt để.
"Em còn nghĩ dắt mối cho   và Tống Viện, nhưng bây giờ xem  chuyện đó thực sự   khả năng nữa . "
Không chỉ chị em    trong lòng, mà  trai cũng   dấu hiệu mới  yêu, nếu trói hai bọn họ cùng một chỗ thì sẽ khiến cả hai đều khó chịu.
Tuy  hai   thể ở bên    thì  thể   dựa  tình yêu, nhưng dù  cũng    là chủ động thì hai  mới  thể càng  càng gần.
Nếu  thì sẽ  ngược , đồng sàng dị mộng.
Tiêu Thanh Như cảm thấy  may mắn, may mà cô   chuyện   bên ngoài, nếu  thì   sẽ  hổ lắm.
Cô vỗ vỗ ngực: "Quả nhiên, bà mối  dễ  như thế, về  em   loại chuyện  nữa."
Bởi vì chủ đề  mà tâm thần Tiêu Thanh Như  phân tán  một nửa, bắt đầu vì phát sầu vì  trai nhà .
"Bắc Kinh cách khá xa, hiện tại bọn họ còn  xảy  chuyện gì,   cơ hội ở chung,   cơ hội hiểu rõ lẫn , thể hiện tâm ý,  trai em  cưới vợ thì hình như cũng  dễ dàng như  ."
"Chỉ cần hữu duyên, khẳng định sẽ gặp ."
Giống như họ  từng, khi  yêu cô, cô là vị hôn thê của  khác.
Bây giờ chẳng  cô  trở thành vợ của Hứa Mục Chu  ?