Mẹ chồng Trương gặp  cháu trai,  thấy thằng bé béo trắng mập mạp, cũng  Tiêu Thanh Như  lừa bọn họ.
Bà  vỗ đùi, nước mắt  đến là đến.
"Tiểu Bảo, bà nhớ cháu  chết."
Mẹ chồng Trương ôm đứa bé  rời tay, tiếng  long trời lở đất.
Người  , còn tưởng  chuyện gì xảy .
Đứa bé  giật , sợ đến mức  toáng lên.
"Bà~"
Ánh mắt thằng bé  về phía  Giang.
Trong lòng  Giang thầm mắng thằng bé: Nhìn cái gì mà , tao cũng   bà nội của mày!
Nghĩ đến thể diện nhà , bà  vẫn bế đứa bé  khỏi vòng tay của  chồng Trương.
Bây giờ đứa bé đang tập , thằng bé ôm chân  Giang, dè dặt  hai vợ chồng nhà họ Trương.
"Đây là con cháu của nhà họ Trương chúng , xem xem các   nuôi thằng bé thành dạng gì ?"
"Ngay cả ông bà nội cũng  nhận , sợ là   ngay cả họ của  thằng bé cũng quên!"
Mẹ Giang khinh bỉ : “Chúng   thèm cướp đứa bé với nhà họ Trương các , thằng bé vẫn là họ Trương.”
Nghĩ tới mục đích chuyến  ,  chồng Trương trừng mắt: "Nếu các   cướp thằng bé thì năm ngoái chúng   đưa thằng bé về , đến nỗi già cả còn   tàu hỏa đến thăm thằng bé ?"
Mẹ Giang : “Nếu  nỡ như , thì các  tự mang về mà nuôi ."
Hai vợ chồng nhà họ Trương đều sửng sốt, tình huống  khác với dự đoán của bọn họ.
Tại     đột nhiên nhả ?
Nuôi dưỡng lâu như thế bà  cũng  cần ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-170.html.]
Mẹ Giang hừ một tiếng, ở viện gia chúc bà   gặp đủ loại ,  nhà họ Trương còn kém xa.
Không   kiếm hời ?
Nếu   lợi dụng đứa bé,  thì cứ  theo ý bọn họ .
Nếu nhà họ Trương đưa thằng con ghẻ  về, bà  còn đốt pháo ăn mừng  chứ.
“Nếu các   đưa đứa bé về, chúng   ngăn cản, dù  bây giờ Đỗ Vãn Thu cũng  về nhà,    như cô   quan tâm con ,   ông  bà như các  chăm sóc thằng bé cũng là hiển nhiên."
Người nhà họ Trương  quan tâm Đỗ Vãn Thu  về nhà  , bọn họ tới đây là vì lợi ích,   mang gánh nặng trở về.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa, chỉ cần đứa bé vẫn còn ở nhà họ Giang,   mỗi năm bọn họ đều  thể đến  tiền.
Tốt  bao nhiêu.
Còn  lợi hơn cả vất vả  một năm.
Cho nên, đứa bé   ở  nhà họ Giang, đây là cây hái tiền của bọn họ.
Mẹ chồng Trương mỉa mai  một tiếng: "Bà sui gia, xem lời bà  kìa, thằng bé là các  nuôi lớn,  thiết với các ,  chúng  nỡ cưỡng ép chia cắt các  chứ?"
Mẹ Giang kiềm chế kích động: “Mẹ ruột thằng bé bỏ mặc thằng bé, chúng  và thằng bé cũng   ruột thịt, các  mang về nuôi là  nhất."
Mẹ chồng Trương luống cuống, chẳng lẽ     giúp họ nuôi đứa bé,  nhân cơ hội  vứt đứa bé cho bọn họ?
Không  cửa !
"Chúng  cũng  đưa thằng bé về, nhưng lúc đầu các   để thằng bé , bây giờ thằng bé   ký ức, đổi nơi khác thằng bé sẽ sống  quen."
“Bà sui gia, bà   là bà nội của đứa bé, nên bà  xót thằng bé, nhưng chúng  thì xót,  nỡ để thằng bé   tàu lâu, chịu khổ về quê."
Ông Trương đúng lúc bày tỏ thái độ của : “Nếu như trong lòng các   thoải mái,  để thằng bé lấy họ Giang của các  , chúng  đều già cả , chỉ cần mỗi năm gặp thằng bé một , là chúng  đủ mãn nguyện ."
Bà  từng gặp  vô liêm sỉ, nhưng  từng thấy ai vô liêm sỉ như  nhà họ Trương!
Không đúng, Đỗ Vãn Thu cũng vô liêm sỉ.
Mấy   chính là cá mè một lứa!