“A Xuyên nhà chúng  còn trẻ, hương khói nhà họ Giang  thành vấn đề, chuyện cướp đứa bé nhà  khác, chúng    ."
Bà  đưa mắt  đôi vợ chồng già: “Không bằng đưa thằng bé về nhận tổ quy tông , đỡ cho mỗi năm các    đến đây một chuyến."
Thấy  Giang luôn  để bọn họ đưa đứa bé về,  chồng Trương bực bội đến nghiến răng kèn kẹt.
Bọn họ lấy Đỗ Vãn Thu về  dâu, nuôi đứa bé   là chuyện đương nhiên ?
Chẳng trách    càng giàu càng keo kiệt, điều kiện nhà họ Giang gia  như , sẵn lòng mua công việc cho Đỗ Vãn Thu,    thể giúp họ nuôi con đứa bé?
Không  chỉ là chuyện thêm đôi đũa thôi ư?
Bà     chuyện với  Giang nữa, sợ   sẽ ép bọn họ mang đứa bé .
Quay đầu  đứa bé  đất: "Tiểu Bảo, cháu   về nhà với ông bà nội ?"
Mặc dù đứa bé   hiểu, nhưng dáng vẻ thằng bé dùng sức ôm chân  Giang,  đủ thể hiện thái độ thằng bé.
"Bà sui gia, bà  , thằng bé  chịu  cùng chúng , thằng bé còn nhỏ như thế, bà đừng   khó thằng bé."
Mẹ Giang  khẩy,   là ai ngoài tối trong sáng  bọn họ cướp đứa bé,  bây giờ   nhận củ khoai lang nóng  ?
 là    hổ!
Nói nhiều sai nhiều,  chồng Trương   gì nữa.
Trong lòng thầm nghĩ, chờ Giang Xuyên trở về, nhất định sẽ  để bọn họ mang đứa bé .
Đang suy nghĩ thì Giang Xuyên tan  về nhà.
Thấy    chồng Trương giống như thấy con ruột, ân cần hỏi han một phen.
Giang Xuyên  bọn họ là  thế nào, lúc  cũng  xúc động.
Đối phương  gặp đứa bé,    thể từ chối.
Vì thế khi  nhà họ Trương gọi điện đến,    chỉ đồng ý để họ đến Tây Bắc, ngay cả vé tàu cũng nhờ quan hệ mua vé giường  cho họ.
Dù trong lòng   chuẩn , nhưng khi thực sự gặp   nhà họ Trương, Giang Xuyên vẫn  khỏi cảm thấy chán ghét.
Mong là   bọn họ sẽ   loạn.
"Cha ~ "
Đứa bé   thấy Giang Xuyên, mắt  sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-171.html.]
Thằng bé lảo đảo  tới, dang hai tay  Giang Xuyên bế .
Giang Xuyên đối xử thật lòng với đứa bé .
Tự nhiên bế đứa bé lên, dáng vẻ thành thạo cho thấy  chăm sóc đứa bé  ít.
Mẹ chồng Trương  đến mặt nở hoa, bà  đoán  sai, Giang Xuyên  yêu mến đứa bé .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói  chừng còn quan tâm đứa bé hơn cả Đỗ Vãn Thu.
"Xem  Tiểu Bảo  thích , bà sui gia,   bà đừng bảo chúng  đưa thằng bé về nữa, điều kiện ở nông thôn kém, ăn  đủ no mặc  đủ ấm, coi như bà thương xót thằng bé ."
Mẹ Giang c.h.ế.t lặng, những   đúng là thích diễn.
Thảo nào   con dâu như Đỗ Vãn Thu, đúng là    một nhà thì   cùng một cửa.
Đáng thương A Xuyên  lòng , hết   đến  khác mềm lòng, nhượng bộ với bọn họ.
Thái độ của   đối với đứa bé như nào, trong lòng Giang Xuyên hiểu rõ.
Lúc   bận tâm đến lời  của  chồng Trương.
"Ngày mai   nghỉ,  sẽ đưa các   thành phố gặp Đỗ Vãn Thu,  tiện bắt tàu về luôn."
"Cái gì? Ngày mai ? Chúng  vẫn  chơi với cháu đủ."
Có kinh nghiệm  , Giang Xuyên sẽ  để họ ở trong viện gia chúc lâu.
"Lúc  dẫn cả thằng bé theo, để thằng bé gặp  thằng bé một chút, các  cũng  thời gian ở bên thằng bé nhiều hơn."
Lần  nghỉ phép Đỗ Vãn Thu  về nhà, Giang Xuyên chán ghét cô  đến cực điểm.
Không  chút trách nhiệm nào cả,  một   như cô , thằng bé đúng là xui xẻo!
Vẻ mặt Giang Xuyên nghiêm túc, trông  đáng sợ.
Nhất thời, hai vợ chồng nhà họ Trương cũng  dám  loạn nữa.
Tất cả chờ gặp Đỗ Vãn Thu   .
Họ  gây khó dễ nhà họ Giang ,  cũng chỉ  thể nghĩ cách với Đỗ Vãn Thu.
"Được , ngày mai chúng  sẽ  thành phố,  lâu  gặp Đỗ Vãn Thu,  cũng nhớ cô ."
Giang Xuyên ừ một tiếng, cũng  quan tâm hai  đang  ý đồ gì.
Sau    sẽ  xen  chuyện giữa họ và Đỗ Vãn Thu nữa.