Tiêu Hoài Thư và chị em nhà họ Phương cũng xuống xe.
“Biết bọn họ là chiến hữu từng học cùng ,  Hứa mời hai chị em họ  nhà ăn cơm.”
“Cảm ơn đồng chí Phương  đưa mấy đứa nhỏ về, chúng   chuẩn  sẵn đồ ăn trong nhà ,    nhà ăn cùng cho vui.”
Phương Ánh Thu từ chối: “Em trai cháu xuống nông thôn cũng  hai năm , khó khăn lắm năm nay mới  cơ hội về nhà thăm  ,  trong gia đình cũng đang mong lắm,  cơ hội cháu sẽ tới chơi .”
Mẹ Hứa hiểu cảm giác trông ngóng con về nhà nên cũng  gượng ép nữa, chỉ bảo cha Hứa về nhà gói vài cái bánh bao nhân thịt cho chị em nhà họ Phương.
“Cầm theo  gì còn ăn  đường  mà lót .”
Với ánh mắt chấp thuận của Phương Ánh Thu, Phương Kiến Quốc tung  tung tăng nhận.
“Cảm ơn thím, hai ngày nay bọn cháu   ăn cơm nóng , cái  quý giá lắm đấy ạ.”
Nghĩ đến đứa con dâu vốn luôn  nhà họ Tiêu cưng chiều chăm lo hết mực   chịu khổ như ,  Hứa đau lòng  chết, chặng đường về đây cũng  dễ dàng gì.
Đợi đến khi Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư khuân hết hành lý xuống xe, Phương Ánh Thu mới rời .
Tiêu Hoài Thư vội : “Hôm nay  cảm ơn cô , bao giờ cô rảnh?  mời cô một bữa cơm.”
“Dạo gần đây  rảnh.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chắc chắn đêm ba mươi  đón giao thừa với gia đình.
Tiêu Hoài Thư  hỏi: “Vậy ngày đầu năm mới  ? Đến lúc đó chúng   thể cùng   chơi,   dẫn em gái   dạo quanh một vòng nữa.”
Ý  chợt loé trong ánh mắt Phương Ánh Thu, cô  nghĩ thầm: Chắc chắn Hứa Mục Chu   dẫn bọn họ  chơi cùng.
“Nếu    thành ý như  thì cũng  thôi, dù  ở nhà   gì  cũng chán.”
Sau khi thống nhất thời gian, hai chị em nhà họ Phương rời .
Mẹ Hứa là  từng trải nên chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu tình hình.
Thảo nào tự nhiên  trai Thanh Như  mới tới Bắc Kinh, thì  là để theo đuổi con gái nhà  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-194.html.]
Bà  nghĩ thầm trong lòng,  lẽ  dành chút thời gian để gọi cho bà thông gia thông báo về chuyện  .
“Nào nào nào,  nhà thôi.”
Đàn ông chịu trách nhiệm vác đồ, Tiêu Thanh Như  tay  với  Hứa .
Chào hỏi sơ qua với hàng xóm xong,  Hứa bắt đầu giới thiệu cô với  .
Tính Tiêu Thanh Như vốn  thiện nên cô cũng  hề tỏ  khách sáo  gì, hầu hết mấy  hàng xóm đều  thích cô.
Chỉ là ngại  phận của cô nên  dám đối đãi quá nhiệt tình, sợ    cho rằng họ  quan hệ mờ ám ngoài luồng.
Có một   còn đổi mục tiêu sang Tiêu Hoài Thư,     là  trai ruột của Tiêu Thanh Như, vẫn độc  và  kết hôn, đầu óc họ lập tức hoạt động.
Đây chính là con trai cả của Tư lệnh,   còn  tuấn lịch lãm phong độ, nếu gả con gái  cho   thì chẳng  phát tài  ư?
Dù  thì con gái lấy chồng cũng như bát nước hắt , cuối cùng  tài sản thuộc về ai cũng chẳng  bàn nữa .
Những  đó cứ hỏi  hỏi  về Tiêu Hoài Thư, nhưng  Hứa  ngăn cản họ.
“Bọn nhỏ  xe lửa suốt hai ngày nên giờ cũng mệt lắm ,  mắt để chúng  nhà ăn cơm  ngủ một giấc cho ngon ,  gì thì  .”
Tiêu Hoài Thư lau mồ hôi, đây    đầu   tới nhà họ Hứa, nhưng đây là  đầu   gặp tình trạng .
Nhiệt tình quá cũng  đáng sợ.
Đây là  đầu tiên Tiêu Thanh Như tới nhà chồng, mặc dù diện tích tứ hợp viện  lớn nhưng cả toà sân đều là của nhà họ Hứa nên   rộng rãi.
Trong nhà sáng sủa sạch sẽ,  thể   là   đặc biệt dọn dẹp qua.
Hứa Mục Chu đưa Tiêu Thanh Như về phòng bọn họ,  Hứa dẫn Tiêu Hoài Thư tới phòng dành cho khách.
Vẫn là căn phòng  , nó  dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, giường  dọn sẵn để    thể  ở.
“Hoài Thư, đặt hành lý xuống  , chúng  xuống ăn cơm.”
“Dạ.”