Tiêu Hoài Thư bỏ hành lý xuống,  đó  lấy năm món quà mang từ nhà lên.
Có rượu, lá , đường đỏ và đồ hộp.
“Cháu tới  là quý hoá lắm , còn quà cáp  gì nữa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đây là đồ cha  cháu chuẩn , chỉ là chút thành ý nhỏ thôi.”
Mẹ Hứa  : “Cha  cháu khách sáo quá.”
Trong một căn phòng khác, Tiêu Thanh Như  chữ hỉ màu đỏ thẫm treo  tường, cô khẽ .
“Cảm giác như   đêm tân hôn .”
Hứa Mục Chu nhướng mày: “Không  ngày nào chúng  bên  cũng là đêm tân hôn ư?”
Vừa kết hôn   rời xa  ba tháng, thời gian họ  ở bên  cũng  nhiều lắm.
Hứa Mục Chu thật sự  cảm giác mỗi ngày  ở bên vợ đều là ngày tân hôn.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu   ngoài.
Tiêu Thanh Như  quanh một vòng mà  thấy Tiêu Hoài Thư: “Mẹ,  con ?”
Mẹ Hứa đang bày bát đũa, bà  đáp: “Thằng bé  ngoài  điện thoại ,  là gọi báo bình an về cho nhà. Ở ngoài đầu hẻm  buồng điện thoại, chắc nó sẽ về nhanh thôi.”
Ban đầu Tiêu Thanh Như định ăn cơm xong sẽ  gọi điện về cho nhà, dù  thì cha  chồng cũng nấu cơm nước xong xuôi hết , nên cũng   đợi lâu lắm.
 giờ      nên Tiêu Thanh Như cũng yên tâm hơn chút,  cần lo lắng về việc gọi điện thoại nữa.
Mẹ Hứa thấy con trai xách theo hai cái tui thì tò mò hỏi: “Đây là gì ?”
“Thịt dê.”
Mẹ Hứa  hỏi: “Bà thông gia  ? Món  khó  lắm,   mấy  trẻ   .”
Hứa Mục Chu ừ một tiếng: “Phải mất mấy ngày mới  , lúc ăn màn thầu hoặc là mì sợi    thể bỏ thịt dê .”
Thịt dê  đựng trong chiếc bình trong suốt,  thể thấy rõ nguyên liệu đựng bên trong, thịt ngâm trong dầu,   thấy thơm.
Hứa Mục Chu cầm một cái túi khác lên : “Còn đây là quần áo và giày dép mà Thanh Như mua cho cha .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-195.html.]
Hai phụ  thường  nhận  quà của con dâu gửi lên,  nên bọn họ  thể cảm nhận  tấm lòng của cô.
Nhiều đồ thế ,   hết bao nhiêu tiền đây?
Mẹ Hứa  vui   xót tiền.
“Chỉ tổ tốn tiền hai đứa thôi, cha   thiếu cái gì,   đừng chuẩn  mấy thứ  nữa.”
Biết cha  tiết kiệm cho  nên Tiêu Thanh Như chỉ gật đầu đồng ý,   thêm gì về vấn đề  nữa.
Trước đây  thế nào thì   họ vẫn sẽ  như thế.
Hứa Mục Chu  ở Bắc Kinh nên hai vợ chồng cũng   nhiều cơ hội để chăm sóc hiếu thuận với cha , tiêu tiền chỉ là chuyện nhỏ.
Đợi đến khi Tiêu Hoài Thư  chuyện điện thoại xong  , cha Hứa cũng tìm  cơ hội mở miệng.
“Mau  ăn cơm thôi,  gì thì để lát nữa .”
“ , ăn cơm .”
Bữa trưa vô cùng thịnh soạn,  vịt ,  cá,  hai món chay và món chính là bánh bao nhân thịt.
Bữa  ngon, xa hoa chẳng kém gì bữa cơm tất niên, như  cũng đủ thấy nhà họ Hứa coi trọng Tiêu Thanh Như tới mức nào.
Cùng là  một nhà nên cũng   quá nhiều quy định lúc  ăn cơm,   xuống    bắt đầu động đũa.
Tiêu Thanh Như  giữa chồng và  chồng,  Hứa  quan tâm cô, liên tục gắp đồ ăn  bát cô.
Chẳng mấy chốc, bát Tiêu Thanh Như   chất đầy như một ngọn núi nhỏ.
“Cha con  mua vịt   về đấy,  mới  lo, thơm thật sự, con ăn nhiều chút.”
“Mẹ, con  thể tự gắp  mà.”
Mẹ Hứa gật đầu liên tục,  đó bà  liếc con trai một cái, ý bảo  hãy chăm sóc vợ .
Sau đó bà   qua tiếp Tiêu Hoài Thư, chỉ hận  thể gắp tất cả những gì ngon nhất  bát Tiêu Hoài Thư.
Nếu  nhờ Tiêu Hoài Thư giật dây bắc cầu thì   thằng nhóc thối nhà bà   thể cưới  Thanh Như?
Khéo đến cơ hội quen  cũng chẳng , giờ chắc vẫn còn độc .