Cha Tiêu vội vàng nhận lấy giỏ rau từ tay vợ: “Em là vợ , sai bảo  là điều hiển nhiên.”
“Bớt lẻo mép .”
“Lời   là sự thật, chỉ cần  ở nhà, em  sai bảo như thế nào thì sai bảo.”
“Em mới lười để ý đến .”
Hai   cãi     ruộng trồng rau.
Sau khi thu hoạch xong  bắp cải còn sót , đầu xuân họ  thể trồng  nữa.
Cha Tiêu  đồng  việc, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vẫn gây chấn động trong viện Gia Chúc.
Tất cả   đều ghen tị  Tiêu gả cho một  chồng , dù cho chức vị cao nhưng về đến nhà vẫn là một  đàn ông bình thường.
Đứa bé  lớn lên trong một gia đình như  chắc chắn  .
Tiêu Thanh Như  kết hôn, nhưng vẫn còn Tiêu Hoài Thư.
Vì , nhân lúc đến chúc Tết,    nhắc đến chuyện  giới thiệu  yêu cho Tiêu Hoài Thư.
Chẳng qua, tất cả đều   Tiêu từ chối.
Bà chỉ  con trai     yêu ở Bắc Kinh.
Vừa  như , tất cả   đều hiểu tại  Tiêu Hoài Thư  ở nhà đón tết.
Hóa  là chạy đến Bắc Kinh xa xôi theo đuổi đồng chí nữ!
Người trẻ tuổi, thật sự là tràn đầy năng lượng.
Nếu đổi thành  khác, nhất định sẽ tìm đối tượng thích hợp ở bản địa  đó kết hôn.
Ngày mùng hai tết,  Giang cũng đến nhà họ Tiêu để chúc tết, bà  còn mang theo hai lon đồ hộp.
Ôm đứa bé, vẻ mặt của  Giang oan ức.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chuyện   đều là  của Đỗ Vãn Thu, nếu   cô  chen  giữa, hai nhà chúng  cũng  đến nỗi trở nên xa lạ như .”
“Thanh Như là một đứa bé ,  đây ngày lễ con bé đều tặng quà cho chúng , những chuyện đó  đều nhớ kỹ.”
Mẹ Tiêu thoải mái nhận đồ hộp,  đây Thanh Như tặng cho nhà họ Giang  nhiều thứ.
Những thứ  tính là cái gì?
Không nên từ chối.
“Xem  những thứ  đây tặng  vô ích, con bé  kết hôn , mà bà còn nhớ đến con bé,   mặt Thanh Như cảm ơn bà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-215.html.]
Mẹ Giang  gượng : “Đều là  qua   thôi,  cần  khách khí như .”
Nói chuyện một lúc,  Giang  chịu nổi giọng điệu quái gở của  Tiêu, nên vội dẫn đứa bé rời .
Bởi vì Đỗ Vãn Thu, nhân duyên của nhà họ Giang ở viện Gia Chúc cực kỳ kém.
Nhân dịp năm mới, cho dù  chuyện gì  vui   cũng sẽ chọn cách bắt tay  hòa.
Bây giờ  Giang đang tích cực hàn gắn mối quan hệ, chỉ hy vọng   trong viện Gia Chúc đừng coi thường bà  nữa.
Nếu  đấu  kẻ địch, bậy thì   hòa với bọn họ.
Đây là đạo lý  Giang mới ngộ .
“Không  em  ghét bà  ? Sao còn nhận đồ của  ?”
“Em  ăn, dù đem cho chó ăn, em cũng  trả  cho bà .”
Mẹ Tiêu đắc ý mở hộp, giả vờ đặt lên  bàn  mặt cha Tiêu.
“Ăn .”
Cha Tiêu: “...”
Nếu ông ăn, chẳng  ông sẽ thành chó ?
Ông kiên trì ăn một tiếng: “Thứ  quá ngọt,   thích ăn.”
“Đồng chí Tiêu, lãng phí đồ ăn là  .
Đồng chí lão Tiêu nghĩ kỹ , cảm thấy vợ đang trả thù ông.
Tiêu Hoài Thư  đến nhà họ Phương thăm trưởng bối, cũng  thể đến tay .
Vì , sáng sớm Tiêu Thanh Như   cùng   đến thương trường một chuyến, giúp   chuẩn  đồ  chúc tết.
“Hôm nay là  đầu tiên  đến nhà họ Phương, mang theo nhiều đồ  thích hợp lắm, nhưng cũng  thể quá keo kiệt,  nhất là mang theo một ít trái cây và thực phẩm bồi bổ cơ thể.”
Đối với những cái , Tiêu Hoài Thư giữ thái độ hoài nghi.
Anh   chắc chắn hỏi: “Không nên mang nhiều một chút, để cho  khác thấy thành ý của  ?”
“Sau  sẽ  nhiều cơ hội để thể hiện thành ý, quan trọng nhất là  đúng chừng mực, bây giờ   cũng   , nếu  mang nhiều đồ tới, ngược  đối với   sẽ trở thành gánh nặng.”
Lời    vẻ cũng hợp lý, Tiêu Hoài Thư quyết định  theo lời em gái.
Trong mấy chuyện lớn, em   bao giờ hãm hại  khác.
Là  đáng giá để tin tưởng.