Trong mắt Tiêu Thanh Như hiện lên nụ  gian xảo, chủ động bám  vai Hứa Mục Chu đáp  nụ hôn của .
Biết rõ  lẽ vợ  chỉnh đốn , mà Hứa Mục Chu vẫn rơi  tay giặc.
Màn náo nhiệt  kết thúc khi Tiêu Thanh Như đạp   xuống đất.
Ngủ cả buổi chiều, gần sáu giờ hai  về nhà  ăn cơm.
Một   thấy, khó tránh khỏi cũng  chút ghen tỵ.
Chị dâu Vương lầm bầm lầu bầu: “Cũng  lập gia đình , còn mang theo gia đình về nhà  ăn cơm. Da mặt của Tiêu Thanh Như x cũng thật dày, nuôi  loại con gái hút màu ,  nhà họ Tiêu đúng là xui xẻo.”
“Chị đang  ai đấy?”
Chị dâu Vương sợ tới mức giật .
Lúc  mới  thấy Giang Xuyên cách đó  xa, trong lòng  ngừng chột .
Đây là  đầu tiên cô   thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giang Xuyên.
Vội vàng giải thích: “    gì cả,   nhầm .”
Giang Xuyên lạnh nhạt liếc  chị dâu Vương, nếu như   cô  đổ thêm dầu  lửa,  đây  chuyện cũng   rơi  đường cùng.
Trong lòng  khổ một tiếng,   mới là đầu sỏ gây nên, hiện tại oán giận  khác còn  ích lợi gì chứ?
Anh  cảnh cáo: “Về  tránh xa Thanh Như , đừng  bịa đặt cô  nữa.”
Chị dâu Vương vỗ vỗ ngực, ánh mắt   của Giang Xuyên thật sự đáng sợ.
Thấy     xa,  phỉ nhổ,   sai cũng   cô , trút giận với cô   gì?
Bây giờ hối hận ?
Muộn !
Chị dâu Vương  nghĩ tới Đỗ Vãn Thu, bởi vì cô  mà bây giờ  đến  để tán gẫu cũng  .
Chỉ hy vọng cuộc sống của cô  ở nông thôn thảm một chút, càng thảm càng .
Không tìm    chuyện, chị dâu Vương phủi m.ô.n.g về nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu   còn hầu hạ chồng và con, cô  thật sự  về quê cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-225.html.]
Ít nhất ở quê   nhiều  sẵn sàng nâng đỡ cô , đều hâm mộ cô  lấy  một  đàn ông .
Trong  thời gian  ở viện gia chúc chịu quá nhiều tức giận, nếu còn tiếp tục như  nữa, chị Vương sợ rằng  sẽ phát điên mất.
Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu  sớm phát hiện Giang Xuyên ở phía , chỉ là hai   ai  đầu .
Vừa    chuyện phiếm,  là những chuyện nhỏ nhặt  quan trọng.
Không cố ý thể hiện tình cảm, nhưng bước  đồng đều , khăn quàng cổ  màu sắc giống   cổ cùng bầu  khí hài hòa, đều đang lẳng lặng chứng tỏ tình cảm của bọn họ  đến nhường nào.
Giang Xuyên  kìm  sờ sờ cổ,   cũng  từng  một chiếc khăn quàng, còn là Thanh Như tự tay đan cho  .
Vào ngày   bỏ  Thanh Như ở trong tuyết,    mất  chiếc khăn quàng cổ , cũng như mất  Thanh Như.
Một trận gió lạnh thổi tới, cho dù mặc áo khoác quân đội nhưng Giang Xuyên vẫn cảm thấy lạnh.
Lạnh thấu xương cốt mang theo cơn  lâm râm.
Đau đớn  cho   tỉnh táo, cho dù  qua hơn một năm,   vẫn   cách nào buông bỏ Thanh Như.
Nếu lúc    Đỗ Vãn Thu,    bỏ  Thanh Như thì giờ   là bao.
Tầm mắt dán chặt   ở phía , chỉ  lúc    mới  thể quang minh chính đại  cô.
Vô thức  đến cửa nhà.
Giang Xuyên dừng bước, nhưng  lập tức  nhà.
“Cha.”
Giọng  non nớt của đứa nhỏ kéo suy nghĩ của Giang Xuyên về.
Bước  lập tức nhanh hơn, bế đứa bé  cửa nhà lên.
Vừa   : “Đi, về nhà ăn cơm.”
Đứa bé phấn khởi đá đá bàn chân nhỏ, cũng  theo một câu: “Ăn cơm thôi.”
Mẹ Giang trợn mắt, thằng nhóc con đúng là tinh ranh, mới hơn một tuổi   nên lấy lòng ai ở trong cái nhà  nhất.
Giống như  của nó , tâm tư giăng kín như thể tổ ong.
Trong lòng yên lặng cầu nguyện,   đừng nuôi  một đứa vô ơn nữa.