Ngày hôm , Tiêu Thanh Như đúng giờ xuất hiện ở đoàn văn công.
Đồng đội ngày thường  quan hệ  cũng vây  hỏi thăm tình huống của cô.
“Thanh Như, vết thương của cô  lành ?”
“Cũng chỉ là tiểu phẫu,    khỏi , cảm ơn    quan tâm.”
“ thấy sắc mặt cô cũng  khá, xem  trong  thời gian   tĩnh dưỡng .”
Tiêu Thanh Như  nhạo : “Không   thì sắc mặt  thể   ?”
Tất cả   đều  chọc , cẩn thận ngẫm  lời  thì hình như cũng  lý thật.
“Dù  cũng là phẫu thuật, vẫn  chú ý nhiều hơn mới , tháng  đoàn chúng   biểu diễn, cô  thể tham gia ?”
“Có thể, sẽ   chậm trễ  chuyện .”
Tiêu Thanh Như  nhân duyên ở đoàn văn công  ,  đường  đến văn phòng của lãnh đạo, vẫn   hỏi thăm cô.
Cô  một phần lớn nguyên nhân là do nhờ phúc của cha, bởi  nên khi ở chung với  khác cũng  chú ý chừng mực.
Tiêu Thanh Như cho rằng, kết giao giữa  với , duy trì  cách an  là  lợi cho cả hai bên.
Trong văn phòng.
Đội trưởng hỏi Tiêu Thanh Như: “Vết thương hồi phục thế nào ?”
“Đã khỏi , cảm ơn lãnh đạo  quan tâm.”
Nhìn Tiêu Thanh Như, trầm ngâm một lát: “Tháng  chúng   biểu diễn, chắc cô cũng    ?”
Tiêu Thanh Như gật đầu: “Trên đường  tới   ,   trưởng đoàn đang băn khoăn điều gì ?”
“Quả thật  băn khoăn, vết thương của cô  lớn  lớn,  nhỏ  nhỏ. Cô là diễn viên múa, lúc biểu diễn  thể tránh khỏi những động tác mạnh.  sợ bên trong của cô còn  khỏi hẳn, đến lúc đó  thương  thứ hai thì   ?”
Tiêu Thanh Như  lãnh đạo đang quan tâm cô,    cho   khó xử: “ sẽ  theo sự sắp xếp trong đoàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-24.html.]
Đây là một mầm non , trưởng đoàn cũng  bồi dưỡng cô thật , mỗi một cơ hội biểu diễn, đối với diễn viên múa mà  đều cực kỳ quan trọng.
 bà  quả thật lo lắng, nếu như gấp gáp quá thì sẽ để  hậu di chứng,  thì sẽ mất nhiều hơn .
Dù  đầu tháng  sẽ  biểu diễn, tính toán   đấy cũng chỉ  nửa tháng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bây giờ cô còn trẻ, về    nhiều cơ hội,  dịp tết âm lịch còn  buổi biểu diễn. Bây giờ cô bắt tay chuẩn  , đến lúc đó trong đoàn cho cô cơ hội  múa đơn một , cô  biểu hiện cho thật , cố gắng đem vinh quang về cho tập thể chúng .”
Tiêu Thanh Như  nghiêm cúi chào: “Cam đoan  thành nhiệm vụ!”
“Được   , trong phòng  việc chỉ  hai  chúng ,  cần   nề nếp như . Thanh Như,   cô là một đứa trẻ  tiềm lực,    thể cho cô lên sân khấu, trong lòng cô cũng đừng thấy quá buồn.”
Tiêu Thanh Như       , hơn nữa đây là một tập thể, phục tùng mệnh lệnh là việc nên .
“Trong đoàn cho  cơ hội múa đơn,  mừng còn  kịp, sẽ  thấy buồn  ạ.”
“Tốt lắm, cách tết âm lịch còn  hai tháng nữa, cô chuẩn  thật , tranh thủ cơ hội duy nhất  để   thấy thực lực của cô!”
“Vâng!”
Chân  Tiêu Thanh Như  rời khỏi văn phòng lãnh đạo, chân      hỏi thăm nội dung cuộc  chuyện của bọn họ.
Nghe  hội diễn văn nghệ tháng  Tiêu Thanh Như   cơ hội lên sân khấu,   vì cô mà tiếc nuối, cũng   âm thầm mừng thầm.
Một  nhờ quan hệ,  nên cho cô nhiều cơ hội như .
Còn  kịp  ‘an ủi’ Tiêu Thanh Như,     tết âm lịch cô sẽ  cô hội múa đơn, kẻ vui sướng khi  gặp họa rốt cuộc cũng   nổi nữa.
Nơi   ắt sẽ  nhiều thị phi, Tiêu Thanh Như   một    ý kiến với cô, cảm thấy cô  dựa  quan hệ trong nhà mới   đoàn văn công.
 thật  lúc mười ba tuổi cô   đội trưởng của đội múa  trúng.
Chẳng qua khi đó cô còn đang  học,   từ bỏ việc học, bởi  mãi cho đến khi  nghiệp trung học mới  đoàn văn công.
Tiêu Thanh Như hiểu  ý tứ trong lời  cuối cùng của trưởng đoàn, nếu như cô diễn hỏng, ở trong mắt  khác, cô thật sự trở thành  nhờ  quan hệ.
Cho dù  xuất phát từ nguyên nhân gì, cô chỉ  phép thành công,  thể thất bại!