Hai vợ chồng già mỗi  ôm một đứa bé,  mặt đều là ý .
Cha Hứa ôm đứa cháu gái nhỏ, cẩn thận  một lượt: "Trông  hơn Tiểu Chu."
"Cái thằng nhóc thối đó lúc mới sinh  nhỏ nhỏ gầy gầy, chẳng khác nào con chuột con,   hai cục cưng bảo bối , trắng trẻo mập mạp, đáng yêu  bao."
Mẹ Hứa  với vẻ mặt yêu thích, thật cẩn thận ôm đứa bé, chỉ sợ  rơi đứa bé.
Còn nhắc nhở cha Hứa cẩn thận chút: "Thân thể của trẻ sơ sinh mềm yếu, đừng để  va chạm."
Bị nhắc nhở như , cha Hứa cũng  dám thở  mạnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giống như đang ôm quả bom,  yên tại chỗ  dám nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Tiêu Thanh Như  đẩy  ngoài, lúc  mới mơ mơ màng màng  theo bác sĩ đến phòng bệnh.
Con nhỏ   lớn trông nom, Hứa Mục Chu một lòng một  tập trung   Tiêu Thanh Như.
"Vợ, nếu em buồn ngủ thì ngủ một lát , khi nào tỉnh dậy liền  thể ăn gì đó."
"Không buồn ngủ, em   ngủ."
Tiêu Thanh Như  mệt, nhưng  thể là kích động quá mức, lúc  cô    ngủ .
Hai đứa nhãi con  đặt  chiếc giường nhỏ bên cạnh, bọn chúng nhỏ như , nhỏ đến nỗi gương mặt còn  lớn bằng bàn tay của .
Tiêu Thanh Như  tiếng động mà mỉm ,  hai em bé do chính  sinh , vẫn cảm thấy thần kỳ.
Hứa Mục Chu  bên giường bệnh, đôi mắt   Tiêu Thanh Như  chớp lấy một cái.
Vợ  chịu đau nhiều như  vì ,     yêu quý cô gấp bội .
Mẹ Hứa  : "Cũng may mà chúng  chuẩn  thêm hai bộ quần áo sơ sinh, nếu  mấy bé con    quần áo mặc."
Lời  nhắc nhở Hứa Mục Chu: "Mẹ, khi nào  rảnh rỗi thì đến trung tâm thương mại mua thêm mấy miếng vải, tã lót chuẩn   đó  thể  đủ dùng."
"Mẹ cũng định như ."
Mua vải cần   phiếu vải, nếu  giá thành sẽ đắt hơn.
Trong tay Tiêu Thanh Như  phiếu vải, là của  để  cho cô trong dịp tết.
"Trong nhà vẫn còn phiếu , đặt trong ngăn kéo bàn  việc, , đến lúc đó  cứ lấy trực tiếp là ."
Mẹ Hứa  con dâu tin tưởng , nhưng bà  cũng  chừng mực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-291.html.]
"Chúng  ở  ở bệnh viện một ngày, ngày mai là  thể xuất viện về nhà, đến lúc đó để Tiểu Chu chăm sóc con và các cháu,   mua đồ."
Nằm viện ở nơi nào cũng  tiện,  Hứa  thể  ngay.
Việc mua đồ đạc chỉ  thể từ từ tính.
Tiêu Thanh Như thích ăn cá, việc   trong nhà đều .
Mẹ Hứa chỉ duy chồng: "Anh  chợ đen dạo một vòng, xem xem  cá nào  thể mua , nếu  thì trực tiếp mua về nhà hầm, để cho Thanh Như bồi bổ sức khỏe."
Tiêu Thanh Như vội vàng : "Bây giờ  cần ăn đồ ngon, cơ thể con  thể hấp thu , qua mấy ngày nữa   ."
"Như thì  , con   chịu đau nhiều như , nhất định  ăn đồ ngon chút."
Mẹ Hứa đưa tiền cho chồng cầm  : "Nếu  mua  cá thì  về nhà  thịt con gà ."
"Được."
Lúc đầu xuân trong nhà  nuôi ba con gà, chỉ để bồi bổ  thể cho Tiêu Thanh Như khi cô sinh em bé.
Lúc   Hứa thật sự  vui mừng,   dù chỉ một chút miễn cưỡng.
Chẳng  chỉ là mấy con gà thôi , đều nuôi để ăn mà.
Chẳng qua chỉ là phí chút lương thực thôi.
So sánh với với Thanh Như và cháu trai cháu gái, căn bản  coi là cái gì.
"Thanh Như, con ngủ một lát  , lấy  tinh thần, chờ đến khi mấy đứa cháu tỉnh ngủ  thể còn mệt hơn nữa đấy."
Tiêu Thanh Như cuối cùng cũng thu ánh mắt khỏi  đứa bé: "Vậy con chợp mắt một chốc đây."
"Ngủ ,  và Tiểu Chu sẽ trông chừng ở đây, sẽ  để mấy đứa cháu rời khỏi tầm mắt bọn , con  thể an tâm ngủ."
"Vẫn là  hiểu con."
Làm một  , trọng tâm sẽ  tự chủ  mà hướng về phía những đứa con nhỏ.
Nếu   ai trông chừng đám trẻ, Tiêu Thanh Như sẽ  dám ngủ.
Sinh con xong quá mệt mỏi, thế cho nên  mới thả lỏng Tiêu Thanh Như liền chìm  giấc ngủ sâu.
Hứa Mục Chu  sắc mặt tái nhợt của cô, sắp đau lòng  chết.
Nếu   lúc   thể rời xa vợ và con nhỏ,  thật sự  ngay lập tức   tiểu phẫu thuật.
Sau  sẽ  bao giờ để vợ chịu đau nữa.