“Anh còn  ăn nữa là bát mì của  trương phình  luôn đấy.”
Hứa Mục Chu vẫn đang thấy chóng mặt, để tay lên bàn: “Em véo  một cái .”
“Anh    mơ.”
“Véo một cái  mà.”
Tiêu Thanh Như dở  dở , chỉ đành thỏa mãn .
Cảm giác đau đớn xuất hiện  mu bàn tay, khóe miệng Hứa Mục Chu  kiềm  mà nhếch lên: “Anh thực sự   mơ, em  trở thành  yêu của  .”
“, từ hôm nay trở    là    yêu .”
Từ  đầu tiên gặp Tiêu Thanh Như,  trôi qua tròn một năm.
Hứa Mục Chu  ngờ  ngày cô sẽ trở thành đối tượng của ,   thể quang minh chính đại  cô, để cô    yêu cô đến nhường nào.
Trái tim  lấp đầy, giờ phút ,  là  hạnh phúc nhất.
Nghĩ đến việc Hứa Mục Chu   tàu hỏa đường dài hai ngày lận, chắc hẳn trong   mệt mỏi, ăn cơm trưa xong Tiêu Thanh Như bèn   về luôn.
“Người  yêu đương chẳng  đều  xem phim, dạo công viên hả? Chúng    gì hết thế.”
“Sau  còn nhiều dịp lắm,  nhất thiết  vội  hết trong một ngày.”
Hứa Mục Chu   nhịn   nữa: “, chúng  còn nhiều cơ hội mà.”
Quãng đời còn   , con đường họ   còn  dài.
Lúc về vẫn là đạp xe đạp về, Tiêu Thanh Như  ghế , bám lấy áo Hứa Mục Chu.
Sợ cô ngã, Hứa Mục Chu đạp  chậm,  để    cảm thấy khó chịu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chờ đến khi  khỏi thành phố, lúc  mới dừng xe đạp .
“Sao thế?”
“Ôm  nào.”
Hứa Mục Chu chống chân xuống đất, giữ vững xe đạp.
Nghiêng  tìm tay Tiêu Thanh Như, để đôi tay mềm mại của cô vòng ôm lấy eo : “Như  mới an .”
“Đồng chí Hứa, tâm tư của   nghiêm chỉnh nhé.”
Anh   khẽ: “Tạm thời  cần nữa.”
Nhấc chân lên, chiếc xe đạp vững vàng lái .
Chở  con gái  yêu,   dám lái quá nhanh.
Hứa Mục Chu cúi đầu liếc mắt  đôi tay trắng ngần ở bụng : “Em  lạnh ?”
“Cũng bình thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-67.html.]
Năm mới  qua sắp một tháng, nhiệt độ ấm lên kha khá, bây giờ cũng  cần mặc áo khoác dày nữa .
Chàng trai kéo áo khoác  một chút, kéo tay Tiêu Thanh Như  trong lòng.
Tay Tiêu Thanh Như đặt  cơ bụng Hứa Mục Chu, cách một lớp áo phông mỏng, cảm giác chân thực truyền đến đầu ngón tay,  lan  khắp  .
“Đừng động đậy.” Đè  bàn tay định rút về của cô.
Tư thế , thật sự  giống như đang sàm sỡ Hứa Mục Chu.
Gương mặt Tiêu Thanh Như đỏ bừng: “Nếu như   khác  thấy, em còn mặt mũi nào nữa chứ?”
“Bây giờ   ai hết.”
“Không sợ gì, chỉ sợ nhỡ .”
Hai  giằng co với , nhịp thở của Hứa Mục Chu nặng nề hơn vài phần: “Anh sẽ để ý tình hình  đường.”
Tiêu Thanh Như vẫn rút tay .
“Ngoan, đừng động đậy nữa.”
Chiếc xe đạp vốn dĩ đang  thăng bằng, bỗng nhiên lắc lư một cái, Tiêu Thanh Như thật sự  dám động đậy nữa.
Con đường  khó , mặt đường   nhiều viên đá nhỏ, nếu mà ngã xuống thì đau lắm.
Hứa Mục Chu hít sâu một , cố gắng hết sức lơ  cái tay  bụng 
Càng kiềm chế thì càng ngược .
Cúi đầu  một cái,   vẫn nên mang găng tay cho cô gái thì hơn, đừng tự  chịu khổ nữa.
Hai  cùng  một chiếc xe đạp về khu ở  nhà,  là bọn họ   đang yêu đương, chẳng ai tin hết.
Bởi vì   dấu hiệu từ lâu nên chuyện   chấn động lắm.
Đỗ Vãn Thu khó khăn lắm mới đẩy  chiếc xe đạp tuột xích của  về, còn  về đến nhà   thấy Hứa Mục Chu chở Tiêu Thanh Như ở phía xa.
Hóa  cô  ăn mặc trang điểm như hồ ly tinh là để  đón Hứa Mục Chu .
Vô liêm sỉ, thế mà  còn về cùng một chiếc xe đạp.
Đảo mắt một lượt, chắc chắn bọn họ đang yêu đương ,   để xem Giang Xuyên còn tự lừa  dối  thế nào!
Nghĩ đến Giang Xuyên  bằng lòng  vợ chồng thật với , trong lòng Đỗ Vãn Thu  thấy bực.
Nên để    thấy dáng vẻ tình  ý  của Tiêu Thanh Như với  khác,   đấy c.h.ế.t tâm   bằng lòng tiến một bước với cô  cũng nên.
Cô   tính toán  về nhà.
Đến nhà chị dâu Vương đón con ,  đó mới về nhà nấu cơm, mệt nhọc nửa ngày trời, cô  đói lắm .
Từ  chuyện ngày giao thừa, Giang Xuyên bỗng nhiên xa cách hơn nhiều với Đỗ Vãn Thu.
Cũng  về nhà ăn cơm nữa, đều ăn cho xong ở nhà ăn.
Bởi , Đỗ Vãn Thu chỉ cần chăm sóc  cho bản  với con  là đủ.