Tiêu Thanh Như  nấu đồ ăn nữa, dù gì thì ăn một bát cơm với nửa cái bánh bao thịt cũng đủ no .
“Ăn ngon ?”
“Ngon lắm, lúc nào về tớ sẽ  cho  trong nhà ăn.”
“Định  cho Hứa Mục Chu ăn chứ gì?”
“Chẳng lẽ tớ là cái loại trọng sắc, đặt  nhà bạn bè   yêu ư? Cùng lắm thì tớ chỉ tiện tay  thêm cho   một phần mà thôi.”
“Cậu đúng là mạnh miệng.”
Nhìn sắc mặt Tiêu Thanh Như là   thời gian  cô sống  ,  lẽ mối quan hệ tình cảm với Hứa Mục Chu khá thuận lợi.
Sự thật  chứng minh rằng chọn đúng  yêu thật sự  quan trọng.
Buổi chiều Tống Viện còn  lên lớp nên tốc chiến tốc thắng  nhanh.
Hai  giải quyết xong bữa trưa trong mười phút,  đó  ngoài mua khoai lang đỏ.
Tống Viện  dạy học ở đây hai năm nên cô   hiểu cơ bản về  cảnh của từng hộ gia đình.
Tống Viện đưa Tiêu Thanh Như tới thẳng nhà một  đồng hương  điều kiện  nhất và   lượng công nhân đông nhất.
Khi  bọn họ   mua khoai lang đỏ,  đồng hương tỏ vẻ  vui.
Người xưa   đúng,  đồ ăn trong tay thì  còn gì  sợ.
Mặc dù bán mấy chục cân khoai lang đỏ  đến mức khiến  nhà  ăn  cơm nhưng vẫn  sợ hãi.
“Dì ơi, cháu xin phép dùng phiếu gạo đổi với dì, dì cũng  thể kiếm  một ít tiền, tóm  dì sẽ  lỗ .”
“Phiếu gạo chỉ  vài cân thôi,  đủ để nuôi tất cả  trong gia đình chúng . Nếu đổi  là khoai lang đỏ thì chúng   thể ăn trong mấy ngày đấy.”
“Sao  thể nhịn ăn tinh bột , thỉnh thoảng đổi món cũng  tồi.”
“ , chẳng lẽ nhà dì  tự thưởng cho   dịp lễ tết gì ư? Mấy thứ như bột mì  gạo trắng  thể  vằn thắn, bánh bao hấp,  trong gia đình dì ăn cũng thấy vui mà đúng ?”
Khuyên can mãi, cuối cùng bọn họ cũng mua  năm mươi cân khoai lang đỏ, họ  đổi tổng cộng phiếu gạo năm cân,  đó trả thêm hai tệ.
“Còn bánh quả hồng ở nhà họ Tần nữa.”
“Không  ,  đường về trường họ sẽ  ngang qua nhà bọn họ, tiện đường!”
Hai  còn  tới nhà họ Tần   thấy tiếng trẻ con nhốn nháo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-79.html.]
Ngoài  còn tiếng  đan xen.
Tống Viện bỗng  dự cảm chẳng lành: “Thanh Như,  đợi ở đây , để tớ  xem tình hình thế nào.”
“Cậu mau  , tớ  thể vác một  .”
Vì cầm năm mươi cân khoai lang đỏ  tay nên Tiêu Thanh Như  thể  nhanh , chỉ đành bảo  chị em   .
Trông Tống Viện  vẻ lo lắng, đồng thời cũng  chút tức giận,  cần nghĩ cũng  là đứa trẻ nào đó  đang bắt nạt bạn bè.
“Đây là bánh bao của !”
“Nhà  nghèo như thế thì  mua  bánh bao nhân thịt? Chắc chắn là   ăn trộm!”
“Chị  cho  mà!”
“Cậu  dối! Chắc chắn là ăn trộm! Nhà của bọn  còn  mua nổi bánh bao nhân thịt, nhà   càng  nổi!”
“Mang đây  đồ ăn trộm!”
Tần Thiên  ngoài tìm  trai nhưng   thấy ai, lúc cầm bánh bao về nhà chờ  trai   sẽ cùng  ăn thì     chặn  cửa nhà.
Giờ bánh bao   cướp mất, thằng nhóc  tức  tủi,  oa oa cả.
Tại  từ nhỏ đến lớn  trong thôn luôn tỏ  chán ghét thằng nhóc?
Thậm chí cũng chẳng ai  chơi với thằng nhóc?
“Mấy đứa nhãi ranh ,  bắt nạt  khác!”
“Cô giáo Tống, bọn em  bắt nạt ai hết. Tần Thiên trộm bánh bao thịt ở nhà  khác, bọn em đang  việc   chứ.”
Dứt lời, thằng bé  giơ cái bánh bao nhân thịt trong tay với vẻ đắc ý, giống như    chuyện gì đó  tuyệt vời.
“Mấy đứa  tận mắt thấy em  lấy trộm ? Muốn buộc tội   thì   chứng cứ,   tự tiện bôi nhọ danh dự  khác, những gì cô giáo dạy các em, các em nhớ  đến  ?”
Trẻ con thường  kính nể và sợ hãi giáo viên, thấy Tống Viện nghiêm túc như  thì  đứa nào dám hống hách nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
“ nhà bọn họ nghèo thế cơ mà, đến cơm cũng  đủ ăn thì  mua  bánh bao nhân thịt?”
“Mặc dù  thể ăn nó thường xuyên, nhưng   thắt lưng buộc bụng, mỗi hôm tiết kiệm một ít  thỉnh thoảng ăn một  chẳng lẽ   ư?”
“Cái …”
“Chuyện gì cũng  hai mặt của nó, bây giờ các em vẫn còn nhỏ,  thể các em sẽ  hiểu hết.  dù là  lớn  trẻ con cũng ,  ai  quyền  tổn thương  khác.”