Tiêu Thanh Như và Tống Viện  về trường học.
Vì buổi chiều còn  lên lớp nên dù  đang khó chịu đến mấy thì Tống Viện vẫn điều chỉnh  tâm trạng  nhất  thể.
“Thanh Như,  về  , mấy ngày nữa học sinh  đến lớp tớ sẽ  về thăm .”
Tiêu Thanh Như  đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ lên lớp: “Chắc là trong đội  điện thoại nhỉ? Có việc gì thì gọi cho tớ.”
Tống Viện gật đầu đáp: “Chuyện   gây ảnh hưởng tới tớ  ,  yên tâm.”
“Vậy tớ  nhé?”
“Đi .”
Tống Viện đặt khoai lang đỏ và bánh quả hồng lên yên xe đạp giúp Tiêu Thanh Như  dùng dây thừng buộc chặt cố định chúng, miệng : “Đi đường nhớ chú ý an .”
“Tớ  .”
Tiêu Thanh Như ôm tạm biệt Tống Viện, âm thầm an ủi cô .
Tiêu Thanh Như đạp xe rời khỏi trường học, lúc  ngang qua nhà họ Tần, cô dừng .
Tiêu Thanh Như do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn rời .
Có một  chuyện  do các bên liên quan tự giải quyết với , cũng như cô  thích  khác nhúng tay  việc của , và chắc chắn Tống Viện cũng .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh ơi, cái chị  cùng chị Tống ban nãy  rời  , em  thể  tìm chị Tống để học chữ  ?”
“Sau  em đừng  phiền cô  nữa.”
“Tại  ?”
“Không vì  cả.”
Con ngươi đen láy của Tần Bắc như chứa một bãi nước đục,   là một  nông dân và đang cố gắng hết sức để nuôi sống em trai, thử hỏi  tư cách gì để mơ với tới Tống Viện?
Bọn họ   khả năng, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
“Anh,    ?”
“Đi  thuê.”
Tần Thiên ngẩng đầu  mặt trời, hình như vẫn  tới giờ  .
Tiêu Thanh Như về đến sân nhà,  Tiêu giúp cô đỡ mấy đồ cồng kềnh xuống.
“Tiểu Tống ở đội sản xuất vẫn  đó chứ?”
“Cậu  vẫn  ạ.”
“Đứa nhỏ  đúng là   sức chịu đựng, nhưng cũng may là cha  con bé cũng luôn ủng hộ. Nếu lúc  nó cùng  đoàn văn công với con thì  , ít nhất thì cả gia đình sẽ  ở gần ,  thể gặp mặt  mỗi ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-81.html.]
“Lý tưởng sống  ước mơ của mỗi  là khác  mà ,   thích dạy học.”
“Trước đây cha con từng , Tiểu Tống là một thanh niên tiến bộ,  tính giác ngộ  cao.”
Sau khi lấy  khoai lang đỏ,  Tiêu lập tức đem  xử lý chúng.
Phải  miến càng nhanh càng  để gửi tới Bắc Kinh.
Tiêu Thanh Như rửa sạch khoai lang đỏ giúp ,  đó cắt thành từng lát nhỏ  nghiền nhuyễn chúng trong cối đá nhỏ…
Hai  con tập trung  những công việc khác , nửa ngày trôi qua.
Phải  tỉ mỉ mới  thành quả ưng ý, cuối cùng họ bù đầu hai ba ngày  mới  xong miến.
Đợi phơi khô sẽ gửi .
Hứa Mục Chu tới gặp Tiêu Thanh Như nhưng  nhận  cô  gì đó  .
Lúc   chỉ cần ôm nhẹ một cái là mặt Tiêu Thanh Như  đỏ bừng ,  mà giờ cô  đang ôm chặt eo , vùi mặt  vòm n.g.ự.c rắn chắc của , đây là  đầu tiên cô dính  như .
Hứa Mục Chu khẽ đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Tiêu Thanh Như,  hỏi: “Sao ?”
“Hứa Mục Chu.”
“Hử?”
“Chúng  kết hôn .”
Bàn tay đang vuốt ve mái tóc dài của Tiêu Thanh Như bỗng dừng , Hứa Mục Chu nghi ngờ rằng   lầm,  hỏi : “Em   gì cơ?”
“Em  là chúng  kết hôn !”
Hứa Mục Chu   lầm, Thanh Như thật sự nhắc đến hai chữ kết hôn!
Niềm vui tìm tới quá bất ngờ,  nên Hứa Mục Chu chỉ   ngây .
Sự hưng phấn dần biến thành dòng điện chạy dọc khắp cơ thể .
Ngón tay Hứa Mục Chu run rẩy, chân cũng mềm nhũn, chỉ  dùng sức ôm chặt  trong lồng ngực.
Người đàn ông   hình cao lớn,  nên khi  đè xuống như thế Tiêu Như Thanh liền ngửa   theo quán tính.
“Anh  thẳng lên , nặng quá.”
Người đàn ông hôn mạnh  một bên má Tiêu Thanh Như,  đó : “Bây giờ  sẽ  nộp báo cáo kết hôn ngay!”
“Bây giờ là mấy giờ ,  định  ?”
Cuối cùng Hứa Mục Chu  nở nụ  ngây ngô: “Sáng mai   .”
Tiêu Thanh Như ừ một tiếng, nếu  tự đề nghị kết hôn  thì cô sẽ  đổi ý.