Tống Viện  khổ trong lòng,    một thanh niên trí thức  Thượng Hải tới đây theo đuổi Tần Bắc,   chừng chẳng mấy chốc nữa,   liền  khác  vợ .
Hít một  thật sâu, chẳng qua chỉ là một  đàn ông mà thôi, nếu    vạch rõ giới hạn,  cô  thành  là .
Cô  cũng  sự kiêu ngạo của riêng ,  thể   điều gì thiếu tôn trọng.
Tiêu Thanh Như  dấu vết đưa mắt  Tống Viện,  dáng vẻ , sự việc giữa cô  và Tần Bắc vẫn  xoay chuyển .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng   đây là chuyện   chuyện .
Yên lặng thở dài một , hy vọng chị em  cũng  một ngày  cơn mưa trời  sáng.
Hứa Mục Chu liếc mắt  Tiêu Thanh Như, tại  vợ bỗng nhiên   vui?
"Tập trung lái xe."
"Nhìn đường kìa."
Thấy Tiêu Thanh Như khôi phục bình thường, Hứa Mục Chu mới yên tâm.
Trông  vẻ như   ảnh hưởng đến cảm xúc của cô là Tống Viện.
Hứa Mục Chu  vợ  và Tống Viện là bạn  từ nhỏ, đối phương còn thường xuyên  mặt vì vợ, với việc ,  cảm thấy   ơn.
Nếu  nơi nào cần  đến giúp đỡ, chỉ cần Tống Viện mở miệng nhờ vợ ,  sẽ  chối từ.
Lái xe  nhanh, ba bốn mươi phút   đến thành phố.
Đầu tiên là đến các cửa hàng bán lẻ dùng giấy đăng ký kết hôn để mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày như chảo sắt, bếp than, chén đũa, gáo bồn, ấm đun nước.
Đồ dùng trong nhà mua ba mươi sáu món.
Tổng chi phí là ba trăm nhân dân tệ.
Những món đồ lớn sẽ  nhân viên công tác giao hàng đến tận nhà, còn những món đồ nhỏ bọn họ sẽ tự mang .
Ngoại trừ mấy thứ , còn   mua quần áo.
Đối với vợ , Hứa Mục Chu  hào phóng, một  mua liền hai bộ quần áo và hai đôi giày cho Tiêu Thanh Như.
Một bộ quần áo là áo sơ mi và quần tây, một bộ còn  là đầm, mùa  trời   ấm áp, mặc váy  thích hợp.
Một đôi giày là giày da, một đôi khác là giày vải bạt.
Thời buổi  mua cái gì cũng cần  phiếu, mặc dù kết hôn  ưu đãi, nhưng nó cũng xem như vấn đề lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-88.html.]
Tuy rằng  Tiêu tuy  ham món lợi nhỏ, nhưng lúc  thấy con rể đối xử hào phóng với con gái như ,  nhịn  gật đầu liên tục.
Đàn ông vẫn nên rộng rãi một chút,  thể tiết kiệm, nhưng   keo kiệt, nếu  cuộc sống sẽ khó khăn.
Con , cả đời chỉ kết hôn một , bây giờ còn  nỡ tiêu tiền cho vợ,   càng  thể trông cậy  .
"Tiểu Hứa, đừng chỉ mua cho Thanh Như thôi, con cũng chọn hai bộ cho  ."
Hứa Mục Chu  từ chối: "Bình thường con đều mặc đồng phục,  cần lãng phí  tiền ."
Tiêu Thanh Như : "Vậy mua một bộ , còn  đồ để thỉnh thoảng mặc."
"Vợ,  theo em."
Mấy  đều  chút buồn , e rằng     sẽ là một   vợ quản nghiêm.
Quần áo của nam giới   nhiều kiểu dáng lắm nên  gian chọn lựa cũng  lớn, cuối cùng chọn cái áo sơ mi trắng và quần tây đen.
Thân hình Hứa Mục Chu cao ráo, mặc quần áo gì cũng , Tiêu Thanh Như  cần thử cũng  nó  thích hợp với .
Chờ bọn họ chọn đồ xong,  Tiêu lấy  phiếu vải mấy năm nay tích cóp , mua cho bọn họ một miếng vải bông.
Đại khái dài  sáu thước, đây là định mức suốt một năm trời của bà, cũng  một chút tâm ý dành cho con gái.
"Mẹ ơi, nếu  mua cho con cái , con cũng   may quần áo ."
"Không   thì học ."
Mẹ Tiêu hạ giọng : "Để  một miếng vải ở trong nhà, lúc nào cần  quần áo nhỏ thì  thể lấy  dùng."
Mặt Tiêu Thanh Như  chút đỏ, gật đầu lung tung.
Mẹ Tiêu dở  dở , cái   cái gì  ngượng ngùng?
Cô gái nhỏ quả nhiên da mặt mỏng.
Mua đủ đồ, Hứa Mục Chu đề nghị đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.
"Hôm nay  và đồng chí Tống  vất vả , về nhà còn  nấu ăn phiền phức lắm,  bằng chúng  giải quyết bữa tối ở tiệm cơm quốc doanh ,  mua một chút bánh bao màn thầu mang về cho cha con và những  khác ăn?"
Mẹ Tiêu giơ hai tay tán thành: " lúc   thể trộm lười một ngày."
Tống Viện cũng   ý kiến, ăn ở  mà chẳng  ăn, cũng   mất  niềm vui của  .
Sau khi chất đồ đạc  mua lên xe, Hứa Mục Chu chở các cô đến tiệm cơm quốc doanh gần đó.