Bởi vì tác dụng thuốc tê, Tiêu Thanh Như thật sự ngủ  sâu.
Giang Xuyên  ở  ghế, nâng tay  vuốt ve gương mặt của Tiêu Thanh Như.
Rồi  bởi vì sắc mặt của đối phương quá nhợt nhạt, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ vỡ vụn cho nên   chậm rãi thu tay về.
Anh  nhỏ giọng : "Thanh Như,  thật sự   cố ý."
"Em  thể tha thứ cho  ?"
Câu hỏi    ai trả lời.
Chỉ còn  nội tâm dày vò đang nhiều  tra tấn Giang Xuyên, liệu Thanh Như sẽ trách   ?
Chuyện   thể  cơ thể cô tổn thương  ?
Càng suy nghĩ nhiều  càng thêm cắn rứt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi cho đến lúc y tá    thuốc,  ở  giường bệnh mới dần dần tỉnh táo .
"Thanh Như, em tỉnh  ?"
Khoảnh khắc  thấy Giang Xuyên, trong đầu Tiêu Thanh Như chỉ nhớ  hình ảnh   ôm Đỗ Vãn Thu rời .
Không còn cảm giác vui sướng mỗi khi  thấy   như ngày xưa nữa: "Sao   ở đây?"
Vẻ mặt Giang Xuyên  chút cứng đờ,   áy náy : "Bác gái về nhà nấu cháo , họ kêu  ở  đây chăm sóc em, Thanh Như   cố ý bỏ  em."
"Uhm,  , tình huống của đồng chí Đỗ khẩn cấp hơn,  lo lắng cho cô  là  đúng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Rõ ràng là lời  khéo léo thấu hiểu lòng  nhưng  khiến sống lưng Giang Xuyên phát lạnh.
Là bạn thời thơ ấu cùng  lớn lên, bọn họ  hiểu rõ tính tình của .
Chỉ những lúc ở  mặt  ngoài Thanh Như mới  thể  lễ phép  xa cách như thế.
Giữa bọn họ  nên như .
Giang Xuyên sốt ruột nắm tay cô: "Thanh Như,  thật sự   cố ý, sắp xếp cho đồng chí Đỗ xong    về tim em, chỉ là  chậm một bước."
Thật sự chỉ là  chậm một bước ?
Tiêu Thanh Như khẽ nhếch môi châm biếm, cô dùng sức rút tay về: " ở đây cũng  ,   ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-9.html.]
"Không,   ."
Thanh Như còn đang giận dỗi, nếu    chẳng  tội sẽ càng thêm nặng  ?
Phải dỗ dành  cho thật .
"Thanh Như, em  khát ?"
"Thanh Như, em  đói bụng ?"
Mặc kệ    cái gì, Tiêu Thanh Như đều  như gió thoảng bên tai, lời  tai    tai .
Loại cảm giác lạnh thấu tim gan , cô   trải nghiệm thêm  nào nữa.
Có một vài  chắc  định   thuộc về .
Cô cũng  lòng tự trọng, vì một  đàn ông chẳng  gì mà hạ  chịu đựng   hết   đến  khác, loại chuyện  cô   .
Dừng  ở đây .
"Chờ đến khi   nghỉ phép, sức khỏe của em cũng sẽ  hơn, đến lúc đó chúng  lên thành phố xem phim nhé?"
"Nếu em    xem phim thì chúng   dạo ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị,   để dành  mấy tấm phiếu vải đúng lúc  thể cho em mua một chiếc váy."
"Trước    em   cùng  chụp ảnh chung , đến lúc đó chúng  nhân tiện  đến tiệm chụp ảnh để chụp nhé."
Thấy Tiêu Thanh Như  phản ứng, Giang Xuyên càng trở nên lo lắng: "Không  em khen món thịt kho tàu ở tiệm cơm quốc doanh ngon lắm , đến lúc đó  dẫn em  ăn nhé."
Anh  càng , ánh mắt của Tiêu Thanh Như  càng lạnh, thậm chí còn tỏ  vẻ phiền phức xen lẫn chán ghét.
Đây là cảm giác mà Giang Xuyên  từng trải qua  đây, dường như trong lòng cô     còn quan trọng nữa.
Anh   nắm lấy tay Tiêu Thanh Như, trong giọng  mang theo ý van xin.
"Thanh Như, em đừng  như ."
"Em đừng dùng ánh mắt đó    ?"
Tiêu Thanh Như  rút tay  nhưng  thành công, trong mắt cô mang theo tức giận: "Lúc  hết   đến  khác lựa chọn  khác,  nên nghĩ đến kết quả ."
" là    thần tiên,   thể chịu  cảm giác chồng  cưới của  luôn đặt  phụ nữ khác  vị trí ưu tiên, cho nên Giang Xuyên, chúng  kết thúc ."
Lời dứt khoát   khỏi miệng, trong lòng Tiêu Thanh Như cũng thả lỏng, cô nên  như thế từ lâu .