"Có ạ, ở sân ,  tán cây táo  một mạch nước,  thể dùng để đào giếng." Tô Đan Hồng thẳng thắn đáp,  chút ngượng ngùng.
Ở sân   hai cây táo  trồng cách đây hai năm. Trước  chúng héo khô một nửa, gần như c.h.ế.t rụi, nhưng từ khi Tô Đan Hồng về đây, hai cây đó  sống  tươi , cũng giống như những cây ăn quả khác  núi, sang năm   thể đơm hoa kết trái.
Và quả thật,  tán cây táo đó,  một con suối nhỏ.
Từ ngày thằng bé Nhân Nhân  đời, linh tuyền của Tô Đan Hồng càng lúc càng dồi dào,  chỉ mạch nước lớn hơn mà cô còn cảm nhận  nguồn nước ngầm rõ rệt hơn bao giờ hết.
Cũng như việc  gốc táo  một mạch nước, là do mấy ngày  cô vô tình phát hiện . Lúc  cô mới nảy  ý định đào giếng.
Mẹ Quý  xong  càng thêm tin tưởng  sự tồn tại của Hồ Đại Tiên. Bà nghĩ,  xem, nếu   Hồ Đại Tiên mách bảo, Đan Hồng      hai cây táo   mạch nước ngầm? Không tin cũng  ! Bà nhận lời, liền tất tả  thôn hỏi han tìm . Nghe  ở thôn kế bên  một  thợ đào giếng lành nghề. Mẹ Quý định sang đó thì  lúc Quý Kiến Quân trở về. Nghe  kể   chuyện,  liền quyết định cùng  sang thôn bên. Sau khi thương lượng  giá cả, họ hẹn ngày mai sẽ bắt đầu khởi công. Đào một cái giếng nhỏ cũng  quá phiền phức, chỉ cần hai ba  thợ, vài ngày là  thể  thành.
Bởi vì  một vườn cây ăn quả lớn như , Quý Kiến Quân cũng  nổi tiếng ở những thôn xung quanh. Danh tiếng của   vang xa, thậm chí  cần  trả tiền đặt cọc. Trước đây Kiến Quân cũng  định tìm  đào giếng , vì  cho rằng trong nhà nhất định   một cái giếng, nếu  sẽ thật sự bất tiện. Sau bốn ngày, cái giếng ở sân  cũng  thành, nước giếng dồi dào, chủ yếu là Kiến Quân cũng đích   phụ giúp.
"Giờ  nước , tiện lợi hơn nhiều !" Tô Đan Hồng vô cùng hài lòng .
Tuy nhiên, trong nhà còn  phụ nữ và trẻ nhỏ, cho nên Quý Kiến Quân, vì để đảm bảo an ,  bỏ  năm tệ lên thị trấn đặt  một khung sắt  mang về đặt lên miệng giếng.
Làm xong hết  thứ, lúc   mới thật sự yên tâm.
"Kiến Quân , khi nào  tính sang chỗ ông Tần học hỏi thêm chút kinh nghiệm? Em thấy trời bắt đầu trở gió ,  chừng sắp  tuyết rơi đó." Tô Đan Hồng ngước  sắc trời, đoạn  sang  với Quý Kiến Quân. Chuyện là  đây Kiến Quân từng nhắc đến việc  sang chỗ ông Tần học hỏi cách chăm sóc vườn cây ăn quả. Ông Tần tuy buôn bán trái cây, nhưng ở thôn bên cạnh, ông  cũng sở hữu một vườn cây riêng. Tuy   quy mô lớn nhưng cũng  hề nhỏ.
Mặc dù chẳng  năm nào cũng bội thu, song nó vẫn đủ để ông đắp đổi qua ngày. Chăm sóc vườn tược ngần  năm chắc chắn   chút vốn liếng kinh nghiệm,  nên Kiến Quân mới  ghé qua học hỏi ông .
Trên núi còn bầy dê, đàn gà,  cũng chẳng thể giao phó hết cho bố  già. Nếu , mấy  trai trong nhà   dịp  bóng  gió.
Tô Đan Hồng thấy  cũng  can thiệp, để  tự  thu xếp  chuyện.
Dẫu , chuyện cô    ngoài học hỏi thêm kinh nghiệm cũng chỉ là cớ, cốt là để bịt miệng thiên hạ trong thôn, khiến họ  thể  gia đình cô  ăn nhờ cậy Hồ Đại Tiên. Còn vườn trái cây thì khác, dù   hiểu   , đến mùa vẫn cứ cho quả để thu hoạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-69-khoan-gieng.html.]
"Anh Kiến Quân,   dỗ thằng bé ngủ . Em  đây thêu thùa chút, lâu lắm   động đến kim chỉ, chỉ sợ tay nghề mai một." Tô Đan Hồng vươn vai một cái  trao thằng bé cho . Quý Kiến Quân bất đắc dĩ đón lấy con trai, nó đang  tủm tỉm. Anh giơ ngón tay  , giả vờ cắn ngón tay thằng bé, trêu chọc nó.
Tô Đan Hồng  tiếng  khúc khích của hai cha con vọng sang từ phòng bên, cô khẽ mỉm , chẳng bận tâm thêm nữa mà bắt tay  đường kim mũi chỉ.
Cô thêu  chừng nửa tiếng thì Quý Kiến Quân bước . Chắc hẳn thằng bé    dỗ cho ngủ say nên  thấy  cùng.
 lúc , bên ngoài vọng  tiếng gọi của  Quý. Quý Kiến Quân còn  kịp  gì với cô  vội vã chạy .
"Mẹ ơi,  nấu cám cho gà  , để con và Đan Hồng lên  núi một lát." Quý Kiến Quân .
Mẹ Quý cũng  Đan Hồng lên núi xem thử đàn gà, lũ dê lớn lên   ! "Được , hai đứa cứ  , Nhân Nhân cứ để  lo." Mẹ Quý giục.
"Thằng bé ngủ  ạ, cũng sẽ  dậy sớm . Mẹ giúp con nhặt đậu trong nhà  ạ,  nhiều hạt hỏng lắm, lỡ nó tỉnh giấc sẽ gọi  đấy." Người cha trẻ .
"Được ,  , chẳng lẽ    chăm sóc thằng bé  ? Hai đứa  việc thì cứ  ." Mẹ Quý giả vờ tức giận xua tay. Quý Kiến Quân kề sát Tô Đan Hồng, ghé tai : "Vợ ơi,   nhờ  trông chừng Nhân Nhân ở nhà, còn nhặt đậu giúp  nữa. Hay là  đưa em lên núi xem một lát nhé? Em   , đàn dê và gà bây giờ  lớn vượt trội ."
Tô Đan Hồng đành chịu, chỉ liếc  một cái  : "Kiến Quân, em vẫn  thêu xong mà."
"Em  thêu  cũng chẳng cản, nhưng em cũng  thể  lì cả nửa ngày như thế. Mắt sẽ mờ , lưng cũng sẽ đau nhức." Quý Kiến Quân dịu giọng  với cô.
Anh   lý, cô chẳng thể nào phản bác. Thế là cô cùng    ngoài. Trước khi , cô  quên dặn  Quý: "Mẹ ơi, nhờ  để mắt giúp, hai đứa con  bộ lên núi một lát  sẽ về ngay."
"Ừm,  , Nhân Nhân thì con cứ yên tâm,   ngay  cửa trông cháu cho." Mẹ Quý  hiền .
Tô Đan Hồng  gần  con, thấy thằng bé  ngủ say. Cô dặn dò Đại Hắc giữ nhà cẩn thận, lúc  mới cùng Quý Kiến Quân lên núi.
Tô Đan Hồng   lâu   lên đó. Lần  ,  khi  khỏi nhà, cô còn mang theo một cái ấm nước. Để tránh tai mắt  ngoài, cô  nhanh tay rót  ấm chút nước quý mang theo.
Tính cả thời gian ở cữ, cô   đến ba bốn tháng  đặt chân lên núi . Trước  là vì mang thai bất tiện,  đó  bận ở cữ, giờ thì còn  trông chừng thằng bé.