Vậy nên những  phụ nữ cũng   ác cảm với hành vi của Dương Ngọc, ngược  còn cảm thấy    lợi hại,  thể giúp bọn họ giải quyết một vài vấn đề thiếu kim chỉ. Trên cơ bản chỉ cần bọn họ cần thứ gì thì chỗ của   đều , cũng  cần tem phiếu. Bọn họ cũng lười đến công xã mua, cùng lắm là cho thêm hai  họ vài quả trứng gà.
Người trong thôn đều  thích  , cũng đánh giá    . Nói   tướng mạo tuấn tú, tính cách hòa nhã  còn hào phóng, thiện lương chính trực lấy việc giúp   niềm vui...
 Lâm Doanh Doanh   xem thường. Dù    cũng  bạn với loại  cặn bã như Trịnh Khải Hoàn  nhiều năm,  lẽ bên trong cũng  thói hư tật .
Nói về kịch bản nguyên tác,   khi Trịnh Khải Hoàn tố cáo Hoắc Thanh Phong chính là thông qua chứng cứ mà Dương Ngọc cung cấp.
Năm đó Hoắc Thanh Hạnh lo nghĩ cho danh tiếng trong nhà, cũng vì bản   mang thai nên mới cắn răng gả cho tên khốn khiếp Dương Lão Lục. Hoắc Thanh Phong thấy  ngăn cản ,  tức  khó chịu bèn cùng Dương Giác chạy đến phương Nam  vận chuyển.
Vân Mộng Hạ Vũ
Làm vận chuyển ở nơi nguy hiểm nhất, lợi nhuận cũng khá là khả quan. Có thể  tiền lương là chuyện nhỏ, vấn đề là   buôn bán những vật tư như gạo, vải bông từ những  ngoại quốc ở biên giới.
Mà Dương Ngọc chính là  hợp tác với  , cuối cùng Trịnh Khải Hoàn thuyết phục Dương Ngọc để   cung cấp chứng cứ tố cáo Hoắc Thanh Phong.
Cho nên Lâm Doanh Doanh  hề cảm thấy Dương Ngọc  là  , chỉ  thể    thâm tàng bất lộ.
Dương Lão Lục  cũng  còn gì để . Lúc   còn nhỏ thì cha qua đời,    tình nguyện thủ tiết  tái giá.   thực tế một nửa đàn ông trong thôn đều  thể  cha dượng của  . Dương Lão Lục   giáo dục đàng hoàng, từ mười tuổi  bắt đầu  tâm tư sai lệch, trêu ghẹo đùa giỡn con gái nhà  khác. Sau khi lớn lên  càng háo sắc, suốt ngày chỉ híp mắt gặp đàn bà con gái là  sàm sỡ. Cho dù    chiếm  lợi lộc gì nhưng ánh mắt thô tục đó dường như cũng  sàm sỡ phái nữ, cho nên  trong thôn đều ghét  .
Nhóm đàn bà con gái đều nghiến răng nghiến lợi: “Người  thường  thỏ  ăn cỏ gần hang, thứ rác rưởi  ở nhà thì bạo ngược nhưng  đường  rụt cổ, luôn thích  tay với những cô bé tuổi nhỏ còn  kịp lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-111.html.]
Anh     việc gì quá  xa, nhưng chỉ sờ một chút hoặc ánh mắt bỉ ổi một chút cũng đủ khiến   buồn nôn.
Lâm Doanh Doanh tò mò hỏi: “Nếu    ghê tởm như  tại  các chị  đánh  ?”
Trên mặt bọn họ lộ vẻ khinh thường: “Bà  của   ỷ ...khụ khụ.” Cô  đằng hắng một cái, hạ giọng đáp: “Dù  cô cũng    trong thôn chúng ,  ngại  cho cô ,    năm đó ngủ với  , khiến   mụ cả đầu óc nên mới   che chở. Nếu như lúc   ai đánh con trai bà , bà  sẽ chửi đổng cả thôn lên,   hết những chuyện năm đó ,  mất mặt. Cả thôn mất mặt với bà , như   .”
Mà cán bộ đại đội bây giờ và   cũng  chút quan hệ với , đương nhiên vẫn  giữ chút thể diện, nên dặn  trong thôn đừng để ý đến  .
Thực sự là một đống bùn nhơ, ai dính  thì  đó xui xẻo.
Nói chuyện một lúc lâu, tóc của bọn họ cũng  khô gần hết,  đó đều cắt xuống. Lâm Doanh Doanh dựa theo  tiền  thương lượng trả cho bọn họ.
Tuy rằng cô   là bao nhiêu tiền, nhưng  đó  từng   đến mua. Những  đó sẽ ép giá, ví dụ như lúc mua thì trả một đồng, lúc bán cho đoàn kịch sẽ bán bốn, năm đồng.
Lâm Doanh Doanh tính cho bọn họ một xu một sợi, dù  cô cũng  thiếu tiền. Khiến nhóm phụ nữ đó vô cùng vui mừng, khen cô là tiên nữ hào phóng, còn mời cô ăn mứt hạnh nhà  .
Sau khi  ngóng, cô cảm thấy Dương Lão Lục đó quả thực   gì lợi hại. Sở dĩ   vẫn  gặp xui xẻo vì     việc gì quá  xa một cách trắng trợn, còn những chuyện nhỏ  thì  đủ để cán bộ thôn vạch mặt.
Nói một cách khác, nếu như    chuyện gì ,   sức mạnh từ bên ngoài đến xử lý   thì   sẽ  hề  năng lực phản kháng.
Tuy rằng tên lưu manh   khốn nạn, hết ăn  , trêu mèo đùa chó nhưng       việc   quá giới hạn, hiện giờ  xử lý   thật mạnh tay thì cũng   lý do thực tế.