Nghe  là  nhà của quân nhân, tia sáng trong mắt Dương Ngọc tối  một chút. Nụ  càng trở nên ôn hòa: “Ôi chao, hóa   mới là   vinh dự.” Anh  lập tức cầm hộp son  lên đưa cho Lâm Doanh Doanh: “Cũng  tính là gì, tặng cho các cô, tuyệt đối  phạm sai lầm .”
Lâm Doanh Doanh: “Hàng  của   nguồn gốc từ thành phố  là ở tỉnh? Trông  vẻ...”
Dương Ngọc lập tức giải thích: “Em gái thật tinh mắt,   kinh nghiệm  còn am hiểu thị trường. Những thứ    là  đầu cơ trục lợi mà , mà là bán  cung tiêu xã một cách đàng hoàng. Vì  chút tì vết nên cung tiêu xã coi chúng là thứ phẩm,  mang về để bán  cho các chị em.”
Lâm Doanh Doanh gật gật đầu, hóa  là như . Anh   hề lo rằng   sẽ tố cáo   đầu cơ trục lợi, xem    chỗ dựa nhập hàng một cách chính đáng.
Điều  chứng minh     quen trong thành phố,  lẽ   chính là tên khốn nạn Trịnh Khải Hoàn . Vừa  đến lúc đó sẽ một mẻ bắt gọn bọn chúng.
Biết rằng  lấy đủ tin tức, Lâm Doanh Doanh cũng   lãng phí thời gian nữa. Cô kéo lấy tay Hoắc Thanh Phương: “Thanh Phương, chúng   thôi.”
Dương Ngọc vội vàng đuổi theo, nở nụ  vô cùng nhã nhặn thành khẩn: “Hai em gái ở đại đội nào? Sau  nếu như  hàng hiếm  sẽ gọi hai  đến chọn.”
Lâm Doanh Doanh thuận miệng đáp: “Có nước hoa, hương muỗi ? Có bột mì sạch, dầu bôi tóc ? Có dầu gội đầu ? Không  thì thôi .” Cô kéo Hoắc Thanh Phương   ngoài.
Vừa  đến cổng thì đụng  một  thanh niên cao gầy,  đó đeo một đôi kính viền vàng, vẻ ngoài tuấn tú,  phong độ nhã nhặn của   tri thức. Khi  thấy Lâm Doanh Doanh hai mắt của   lập tức sáng lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh ngay cả ánh mắt cũng  thèm cho  .
“Em gái , trông em  quen. Có  chúng   từng gặp  ở  ?” Người đàn ông hòa nhã quả quyết   mặt Lâm Doanh Doanh, mỉm  bắt chuyện.
Lâm Doanh Doanh  hề khách khí, trừng mắt: “Anh là ai, đúng là nhạt nhẽo.” Cô kéo tay Hoắc Thanh Phương rời .
Hoắc Thanh Phương kinh ngạc: “Cán sự Trịnh? Anh xuống nông thôn ?”
Đây chính là Trịnh Khải Hoàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-113.html.]
Lúc  Trịnh Khải Hoàn mới  thấy Hoắc Thanh Phương, cô   gương mặt  giống với Hoắc Thanh Hà.  khí chất thì   giống , quá trung thực đoan chính  còn  chút khờ khạo,  năng nổ như Hoắc Thanh Hà.
Vừa  trong mắt   chỉ  Lâm Doanh Doanh nên   thấy cô . Bây giờ  thấy Hoắc Thanh Phương gọi, lập tức lộ  biểu cảm  ngạc nhiên  mừng rỡ: “Ôi chao, vinh dự quá vinh dự quá,  ngờ rằng  gặp  ở đây.”
Theo thói quen,   đưa tay   bắt tay với Hoắc Thanh Phương.
Lâm Doanh Doanh híp mắt, lạnh lùng lườm Trịnh Khải Hoàn  kéo Hoắc Thanh Phương lên xe đạp, nghênh ngang rời .
Bắt tay? Anh  cũng xứng?
Trịnh Khải Hoàn lập tức bước nhanh  nhà Dương Ngọc,  chào hỏi nửa câu nào  kéo Dương Ngọc  trong nhà lặng lẽ : “Dương Ngọc, nữ thanh niên tri thức thành phố mới   tới từ  ?”
Dương Ngọc: “Anh cũng  thấy  đấy?   , chắc là ở đại đội gần đây.”
Cặp mắt Trịnh Khải Hoàn sáng lên, vẻ mặt cũng  kích động: “Anh em,  phụ nữ    cũng  đơn giản, hơn nữa...  thấy  chút quen mặt, hình như  từng gặp mặt .”
Anh   nhớ nhung, cô gái xinh  như ,    thể nào gặp  mà  nhớ . Đột nhiên, trong đầu   chợt lóe lên một ánh sáng, vỗ vỗ đầu, vui vẻ : “Nhớ  . Ảnh  nghiệp trung học của em trai một đồng nghiệp của , một đứa trẻ trong khu nhà của cán bộ.” Anh  hưng phấn xoa xoa tay: “Không ngờ tới  thật còn  hơn cả trong hình!”
Lâm Doanh Doanh thầm chửi rủa bề ngoài   lịch sự tuấn tú, sạch sẽ ngăn nắp, nhưng thực tế  mặt   thú     đắn và dung tục.
Vừa  thấy một cô em xinh  là   cái gì mà “ quen mặt”, a phi! Hoắc Thanh Phương mà   đáng lẽ  quen  ở ngay bên cạnh,      nhận  là  từng  thấy, vẫn là Hoắc Thanh Phương chủ động chào hỏi thì   mới   vẻ bừng tỉnh hiểu ,  buồn nôn  ?
Mặc dù khí chất, phong cách ăn mặc của Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hà  giống , nhưng vẻ bề ngoài    giống .
Nếu như     thiện cảm với Hoắc Thanh Hà, thích vẻ  của cô ,    nhận  Hoắc Thanh Phương chứ?
Tám phần là giả vờ như  quen , vô sỉ!
Cô vội vàng tẩy não cho Hoắc Thanh Phương: “Thanh Phương, em thấy Trịnh cán sự thế nào?”