Lâm Doanh Doanh thấy Hoắc Thanh Sơn, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, nước mắt trong suốt lập tức chảy , “Bộp” rơi xuống bàn chân.
Mấy giọt nước mắt như hạt đậu vàng   rơi xuống, trực tiếp  trái tim Hoắc Thanh Sơn như rơi vỡ, sắc mặt cũng bắt đầu lạnh lùng: “Đừng sợ, ai bắt nạt em?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bí thư đại đội: Thanh Sơn ,   xem    hỏi rõ trắng đen  trái     bắt nạt cô  thế?
Lâm Doanh Doanh hu hu nhào  trong n.g.ự.c ,    đều là mồ hôi, chẳng những   mùi hôi của mồ hôi, mà ngược  còn tản   thở hoóc môn nam tính nồng đậm, càng lộ rõ vẻ nam tính cường tráng. Đối với Lâm Doanh Doanh mà , đó là loại khí tức  sạch sẽ  mát lạnh  sảng khoái mà  khác  thể nào lĩnh hội ,  cho cô  vui vẻ giống như  ăn một viên đại bổ  .
Vốn dĩ Hoắc Thanh Sơn còn chê  bẩn,    là bụi bặm,  tay cũng bẩn thỉu  dám động  cô.
Không ngờ tới cô  trực tiếp nhào  n.g.ự.c  ngay  mặt  , mặc dù là ban ngày, ở  mặt  , thế nhưng  cũng  để ý tới  khác  gì, tất cả quy củ đều  tiếng  nghẹn ngào và nước mắt đánh gục.
Anh dùng mặt trong trong cánh tay sạch sẽ ôm lấy lưng cô, ôn nhu : “Làm  ?”
Lâm Doanh Doanh chỉ sợ   tin,  sợ  trách  động tay động chân ôm  ngay  mặt  , cho nên dứt khoát  lóc  thôi, dĩ nhiên là kiểu  lê hoa đái vũ yểu điệu  chịu nổi .
Diễn xuất , Lâm đại tiểu thư đây  sợ.
Cô nức nở, đưa ngón tay mảnh khảnh trắng nõn  chỉ về hướng Trịnh Khải Hoàn: “Anh ... Anh ,   bắt nạt em.”
Mới   bí thư đại đội  thấy tay cô chỉ  ,  dọa hấp  hấp tấp nghiêng ,  đó thấy cô chỉ  Trịnh Khải Hoàn, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ai ya, lúc nào mà Trịnh cán sự   đắc tội với thanh niên tri thức Lâm thế?
Hoắc Thanh Sơn cũng  hỏi nguyên do, nhất thời mặt trầm xuống, khí thế cũng lạnh lùng, một đôi tròng mắt đen sâu thẳm khóa chặt Trịnh Khải Hoàn, lạnh lùng mà cường thế: “Xảy  chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-120.html.]
Trịnh Khải Hoàn oan uổng còn oan hơn cả Thị Kính,   ,   cũng   cái gì mà,   Lâm đại tiểu thư   bệnh  ?
Má ơi, chẳng trách  gả cho Hoắc Thanh Sơn, nhất định là đầu óc  vấn đề,  bệnh gì , nếu   bình thường ai  gả cho một tiểu tử quê mùa chứ?
Anh  vội vàng  bí thư đại đội, ý nhờ bí thư  chứng.
Bí thư đại đội    một cái,   với Hoắc Thanh Sơn: “Thanh Sơn ,  đừng căng thẳng,  và Trịnh cán sự đang bàn công việc,  cửa thì  gặp  vợ . Chúng   hai câu, Trịnh cán sự cũng  bắt nạt cô  mà.”
Trịnh Khải Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nặn  vẻ tươi ,  với Hoắc Thanh Sơn: “Chào liên trưởng Hoắc, quả thật là   mới tới quý thôn,   cái gì cả.”
Bí thư đại đội chậm rãi  thêm một câu: “Chỉ là hình như Trịnh cán sự  quen  thanh niên tri thức Lâm từ . Hai   đụng chạm gì ,  thì    .”
Trịnh Khải Hoàn: Đệt mợ nhà ông!
Anh  chửi rủa trong lòng, nhưng  mặt   vô cùng vô tội: “Hiểu lầm thôi, lúc buổi trưa  mới  quen với thanh niên tri thức Lâm ở đồn Dương Gia,  hai câu,    đụng chạm gì cả. thanh niên tri thức Lâm, cô  xem,    ? Lúc  em gái của cô cũng ở đấy mà, là Thanh... Thanh Phương đúng ?”
Lâm Doanh Doanh thầm hừ một tiếng,  tiên phá hoại ấn tượng  của Thanh Phương về Trịnh Khải Hoàn, tiếp theo  tẩy não gieo giống cho Hoắc Thanh Hà, cho dù ngoài miệng cô   tin, thế nhưng trong lòng cũng   chôn xuống một hạt giống hoài nghi,   sẽ  dễ dàng với Trịnh Khải Hoàn như  nữa.
Sau đó  một bước  quan trọng, cô  cho Hoắc Thanh Sơn  ấn tượng  với Trịnh Khải Hoàn,  quyến rũ cô,   thứ  lành gì.
Hoắc Thanh Sơn chính trực như , những  phụ nữ khác  quyến rũ   cũng sẽ liệt tên  đó  danh sách đen, còn đàn ông dám quyến rũ vợ ?  là ngứa đòn!
Cô  tấm tức, âm thanh như tan vỡ: “Ở đồn Dương Gia, em, em và Thanh Phương  mua đồ,  ...   chặn chúng em  ở cửa, ban ngày ban mặt mà  động tay động chân!”
Hừ! Ban ngày mà dám động tay động chân, đây là chuyện mà Hoắc Thanh Sơn kiêng kỵ nhất!
Đánh đồ khốn kiếp  !