Trịnh Khải Hoàn  cô vu tội cho  như ,    đắc  cô ở chỗ nào, đúng là oan uổng c.h.ế.t mất, liên tục giải thích là   ý đó: “Chỉ là gặp mặt bắt tay thôi, bắt tay thôi, mấy   hiểu ?” Anh  đối diện với ánh mắt lạnh lùng rét run của Hoắc Thanh Sơn, sợ hãi giống như là đối mặt với sài lang hổ báo trời sinh tính tình tàn nhẫn .
“Liên trưởng Hoắc,    câu công đạo chứ? Chúng  gặp mặt, xuất phát từ lễ phép, chẳng  là nên bắt tay  ?”
Anh  gấp đến độ mồ hôi  mặt chảy hết xuống,  sợ Lâm Doanh Doanh  ầm ĩ, Hoắc Thanh Sơn  buông tha cho  , đánh một trận là nhẹ, lỡ như tên ngốc  ồn ào lên đơn vị của  ,  thì phiền toái .
“Thanh niên tri thức Lâm,     đắc tội cô chỗ nào, thế nhưng  thật sự  động tay động chân. Mùa xuân   tới đại đội  , cho nên  chị em Thanh Hà và Thanh Phương,  thấy các cô nên gọi một tiếng thôi...”
Lâm Doanh Doanh cắt đứt lời  , âm dương quái khí : “Nói bậy, lúc   và Thanh Phương cùng   ngoài,  đón đầu  qua, ngay cả  mà  cũng   cô   trực tiếp  tới chỗ . Là Thanh Phương nhận    thì  mới phát hiện. Anh  láo,  là đồ quỷ  láo! Anh chính là  động tay động chân với !”
Lâm Doanh Doanh  sử dụng hí khúc trong Bàng gian phi, vở kịch  sở trường của Phan gia phi, nắm lấy quần áo của  đàn ông bắt đầu hu hu  nức nở, tiếng   giống như   đến nỗi tâm can của Hoắc Thanh Sơn tan nát hết .
Anh quả thật  đau lòng, thật sự  nỡ  tiếng  của cô, vì để cho cô ngày nào cũng  vui vẻ,  đau lòng,  ,   thể  bất cứ chuyện gì vì cô.
Cảm nhận  lòng     hành động gian phi  của  bắt giữ, Lâm Doanh Doanh liền  đắc ý,  nên  bắt đầu càng rầm rì  sức hơn.
Trịnh Khải Hoàn giơ tay lên thề thốt phát thệ: “Cho tới bây giờ Trịnh Khải Hoàn   từng  láo,  lấy con đường  quan  đảm bảo,  thật sự  động tay động chân với thanh niên tri thức Lâm.”
Nếu như là lưỡng tình tương duyệt,   đừng  tới táy máy tay chân, mà cho dù   gì   khác cũng chẳng thể   , chỉ  thể  là thanh niên trai gái xúc động, cho dù  phê bình cũng là đàng gái  gánh trách nhiệm nặng hơn.
Mà nếu như là đơn phương,    chính là lưu manh đùa bỡn,  nhục vợ quân nhân,   sẽ tuyệt đối  chấp nhận chỉ trích .
Hoắc Thanh Sơn    , chỉ lạnh lùng chất vấn: “Trịnh cán sự,  nhất là  cho chúng  một lời giải thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-121.html.]
Trịnh Khải Hoàn đúng thật là oan uổng c.h.ế.t mất, trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà bọn họ,   miễn cưỡng : “Thanh niên tri thức Lâm, lúc  ở cửa Dương Gia,  đến   đều là các chị em  mua đồ,     thể động tay động chân với cô  chứ?  thật sự là thấy cô quen mặt, cho nên tiến lên chào hỏi thôi.”
Nếu như   bởi vì  phận Lâm Doanh Doanh đặc thù, nếu chỉ là một  phụ nữ bình thường,   sẽ trực tiếp báo công an cô vu oan, bắt cô !
Anh  chẳng qua là  bắt tay cô,    đụng  cô, mà cô  tùy hứng  lóc om sòm    động tay động chân với cô, cô  lấy   chứng cứ  chính là vu oan cho  .
Anh  chỉ là cho cô mặt mũi mà thôi!
Lâm Doanh Doanh thấy  đạt  mục đích,  cho Hoắc Thanh Sơn sinh lòng đề phòng với Trịnh Khải Hoàn, còn  cho bí thư  một cái  vi diệu với Trịnh Khải Hoàn, Trịnh Khải Hoàn sẽ  thể vụng trộm dụ dỗ Hoắc Thanh Hà giống như tình tiết trong phim nữa .
Cô hừ một tiếng: “Anh đừng  mà giả bộ nữa,  đúng là chẳng  hạng   lành mà!”
Cô để Hoắc Thanh Sơn đưa cô về nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Thanh Sơn quét qua  Trịnh Khải Hoàn, lạnh lùng : “Trịnh cán sự  là cán bộ trong thành phố xuống, mỗi một lời  một hành động còn cần  chú ý mới .”
Trong lòng Trịnh Khải Hoàn hận c.h.ế.t  , nhưng ngoài miệng vẫn còn     , thật đúng là    giận c.h.ế.t mất.
Hoắc Thanh Sơn tạm biệt với bí thư, dẫn Lâm Doanh Doanh về nhà.
Mặc dù Lâm Doanh Doanh  giả, nhưng nước mặt là thật,  gò má mềm mại hằn lên vệt nước mắt, lông mi dày cũng  giọt nước tràn , Hoắc Thanh Sơn  thấy mà trái tim như    rút  .
Khi   chuyện với cô giọng  cũng nhu hòa  giống với  nữa: “Đừng sợ,    dám.”