Ở nông thôn những chuyện là thể nào tưởng tượng nổi.
Dù hai là chị em ruột, nhưng còn hơn cả chị em ruột, giúp đỡ, quan tâm tới chứ?
Cô để ý tới lời của những thanh niên tri thức , chỉ tỏ vẻ lực bất tòng tâm cuốc đất, vô cùng mệt mỏi.
Lâm Doanh Doanh ngang qua phần đất của bọn họ cũng tới chào hỏi, còn cầm hạnh mật chia sẻ cho các cô : “Đây là quả cây nhà , ngọt như mật, ăn ngon.”
Mấy Mã Bình Bình mỗi cầm ba quả, cũng ngại lấy nhiều.
Lâm Doanh Doanh Diệp Mạn Mạn, như như : “Yo, Diệp Mạn Mạn, cô tự việc hả? Anh Diệp của cô ?”
Diệp Mạn Mạn thở dài, vẻ rộng lượng so đo với trẻ con nghịch ngợm Lâm Doanh Doanh: “Chị Doanh Doanh, đó cũng là Diệp của chị mà. Chị cũng đồng ? Cơ thể chị việc gì chứ?”
Lâm Doanh Doanh một vòng, cô mặc áo sơ mi bằng vải cotton dệt trơn màu trắng, rộng rãi thoải mái, bao quanh cơ thể vô cùng nhỏ nhắn duyên dáng của cô , tỏ hết sức đáng yêu.
Giọng cô xanh : “Cô , cơ thể khỏe, ngược là cô đó, sắc mặt vàng khè, là ăn uống đầy đủ nên thiếu dinh dưỡng ? Chậc, chậc, đúng là cô chịu khổ .”
Diệp Mạn Mạn: “...”
Cô rõ ràng là Lâm Doanh Doanh đang khoe khoang!
Cô tức giận: “Chị Doanh Doanh, chị cũng lập gia đình , một vài tính khí sửa đổi một chút mới . Trước mặt chồng và em chồng cũng thể tùy ý như ở mặt chúng em ...”
“ tự nguyện mà---” Lâm Doanh Doanh nghiêng đầu hì hì cô : “Cô xới đất tiếp nha, xới đất cần thời gian, bây giờ mới xuống nông thôn một năm đầu tiên, ở đến tám, mười năm nữa nhỉ? Hì hì~” Cô che miệng vô cùng trêu tức khác, đó nghiêng đầu chạy tới chỗ Hoắc Thanh Hà đang chờ cô.
Diệp Mạn Mạn: “...” Cô Lâm Doanh Doanh cho tức c.h.ế.t , đó còn thể than phiền. Cô ủy khuất đến vành mắt cũng đỏ hết lên, cô trở về thành phố, trở về bên cạnh , cô bác Lâm đưa cô về, hu hu hu...
Sau khi ức h.i.ế.p Diệp Mạn Mạn xong, Lâm Doanh Doanh tinh thần sảng khoái, bộ nhẹ nhàng như mang gió, nhét một quả hạnh mật trong miệng, ăn ngọt thỏa mãn. Cô với Hoắc Thanh Hà: “Em gái, dáng dấp em như , tại tự tin thế? Đi bộ ngẩng đầu ưỡn ngực, khí chất tỏa tứ phía!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-148.html.]
Khí chất là gì? Hoắc Thanh Hà bao giờ tới từ , thế nhưng cô dám ưỡn n.g.ự.c , từ khi n.g.ự.c trổ mã, cô thường xuyên gù lưng xuống để che ngực, sợ n.g.ự.c lộ quá hổ.
Lâm Doanh Doanh vỗ lên vai, lưng và eo cô , tỏ ý cô ưỡn lên: “Thiếu nữ xinh như , rụt rè sợ sệt như thế? Chị cho em , chị lớn bằng từng từng gặp bao nhiêu , nhưng cũng ai như em cả.”
Hoắc Thanh Hà một loại khí chất mỹ nhân cổ điển, nếu như mặc quần áo cổ trang là liền thể trực tiếp biến thành tiểu thư yêu kiều thẹn thùng, nhát gan.
Hoắc Thanh Hà Lâm Doanh Doanh đến nỗi gò má đỏ ửng, ấp úng : “Chị, chị dâu...” Đừng khen em, em hổ, ngượng ngùng.
Lâm Doanh Doanh kéo tay cô , : “Em xem, hai mới giống với chị em gái đó! Diệp Mạn Mạn là cái thá gì chứ, họ hàng nhà chị với cô quăng tám sào cũng tới! Chờ liên trưởng Đinh gửi ảnh tới, chị sẽ thư cho cha , để bọn họ ảnh chụp chung của chúng xem, đảm bảo bọn họ cũng giống .”
Lâm đại tiểu thư xảo quyệt, kiêu căng tính khí lắm đang dát vàng lên mặt , gắng gượng chen hàng ngũ của mỹ nhân như Ôn Uyển. (Nữ thần Douyin)
Chờ khi cô và Hoắc Thanh Hà chạy tìm Hoắc Thanh Sơn, cuốc xong một vùng đất lớn, Hoắc Thanh Phương và Thanh Thanh Hà cũng bắt đầu.
Lâm Doanh Doanh qua nhét miệng Hoắc Thanh Sơn đang cuốc đất một quả hạnh mật , đôi mắt to cong cong: “Có ngọt ?”
Hoắc Thanh Sơn: “Ngọt.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh: “Vậy... Vợ ngọt là nó ngọt hơn.”
Mặc dù Hoắc Thanh Sơn từng với cô mấy lời cợt nhả “Em ngọt hơn cả đường”, thế nhưng bắt ở nơi đất trống bốn phía gì, từ mặt tới cổ Hoắc Thanh Sơn đều đỏ hết lên.
cũng còn cái gì mà ban ngày như thế , ban ngày như thế nọ như đó nữa, những quy củ của đều Lâm Doanh Doanh chọc nát thành cái sàng .
Lâm Doanh Doanh đợi trả lời áp sát tới , cúi , ngẩng đầu đối mặt với : “Hì hì, ai ngọt hơn?”
Hoắc Thanh Sơn nuốt một ngụm nước miếng, cặp mắt to long lanh đầy tình ý của cô cho miệng khô lưỡi đắng, vốc một hớp lên từ chỗ đó của cô để giải khát.
Anh thấp giọng : “Em ngọt hơn.”