Hoắc Thanh Hà liền biến sắc, đau giống như là    đ.â.m  chân : “Mẹ,    trù con  cắm sừng chứ, ai ya  , còn   ruột nào như  .”
Lúc  Lâm Doanh Doanh cũng  cô  đánh thức,  thấy âm thanh thì nhoài   sát bên bệ cửa sổ   ngoài, thuận miệng hát : “Xanh xanh màu thảo nguyên~ đ.â.m mù cặp mắt em~”
Hoắc Thanh Hà bực tức giậm chân.
Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh đều  , rối rít   vẫn còn nhớ chữ.
Hoắc Thanh Phương  từng  học một năm rưỡi,  đó  chịu  học mà là ở nhà trông em trai và em gái, Hoắc Thanh Hạnh vì ba Hoắc  mất, trong nhà xuống dốc  phanh,  nên cô  học hết năm lớp một là   học nữa.
Bây giờ trong mấy chị em, ngược  là Hoắc Thanh Hạnh nghiêm túc  học chữ nhất, bởi vì cô  phát hiện  cái cặp da,  rương gỗ của Lâm Doanh Doanh đều treo một vài cái thẻ bài nhỏ, thế nhưng cô  hầu như là   hiểu  một chữ nào ở bên  cả, cô  liền   hiểu, như  thì  thể hiểu rõ chị dâu hơn chút.
Đã qua thời gian   đồng, Hoắc Thanh Phương hét to giục các chị em  nhanh lên, Hoắc Thanh Hà còn gọi: “Đi  ngoài đừng  cho    là chị đang học chữ, đừng để cho bọn họ .”
Lâm Doanh Doanh: “Tại ?”
Hoắc Thanh Hà: “Tránh cho bọn họ  nhạo.” Nói xong các cô  liền nhanh chân .
Lâm Doanh Doanh khó chịu, học chữ mà còn   chê  ?
Mẹ Hoắc giải thích cho cô: “Con gái lớn như  mà mới học, khó tránh khỏi    mấy lời chua ngoa.”
Ban đầu bà để cho con gái  học, con nhà bác cả và thím ba liền  mát: “Ai ya, con gái mà   học,  thi  nữ trạng nguyên  là  nữ cán bộ hả? Con gái học chữ, là đang chuẩn  để bản  tự kiếm công điểm  tìm chồng hả?”
Lâm Doanh Doanh cũng  hiểu loại quan niệm ,  thể hiểu nổi, chỉ  mặt mà bắt hình dong, đó chính là mâu thuẫn giữa những chị em dâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-156.html.]
Mẹ Hoắc: “Doanh Doanh, buổi sáng con  cuốc đất , buổi chiều đừng  nữa,  nấu canh cá cho con uống.”
Thật  thì Lâm Doanh Doanh vẫn    đồng với Hoắc Thanh Sơn, ở bên cạnh    là thoải mái thế nào , nhất là còn  thể trêu chọc ,  dáng vẻ  đỏ mặt, khẩn trương, cô cảm thấy  vui vẻ.
Từ  đến giờ cô  từng yêu đương,   yêu  khác là cảm giác như thế nào, mặc dù cô   nhiều tiểu thuyết ngôn tình như   nhưng cũng   một quyển nào  thể  kim chỉ nam về tình yêu và hôn nhân cho cô cả,  lẽ mỗi một cặp tình nhân đều là riêng biệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù  cô  hưởng thụ thời gian sống chung với , cũng   thời thời khắc khắc dính  với , dù là   lời nào, cứ  , cũng cảm nhận   ở bên cạnh, trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào.
Chỉ là cô và Hoắc Thanh Sơn còn  thời gian cả một đời để dính ,  Hoắc cô đơn lẻ loi, nếu bà cảm thấy cô đơn  cô bên cạnh,  cô ở cạnh bà nhiều hơn là  .
Lâm Doanh Doanh bận bịu   lấy hành, gừng, tỏi, bóc tỏi, nhặt rau rửa rau cho  Hoắc.
Mẹ Hoắc thấy cô giống như một đứa trẻ con,  là  việc  bằng  là chơi đùa, khi hái rau bắt  một con sâu, cầm cỏ chọc chọc mấy cái, chơi một hồi, khi rửa rau  thuận tiện nghịch nước một lúc, khỏi  đáng yêu  bao.
Nhìn cô mà trong lòng mềm nhũn, nhỏ giọng : “Doanh Doanh, sinh em bé sớm một chút,  chăm giúp các con.”
Lâm Doanh Doanh bất ngờ  kịp đề phòng mặt đỏ lên: “Em bé? Em bé cái gì chứ?” Người  vẫn còn là em bé mà,    thể  tới chuyện đáng sợ như  chứ.
Mẹ Hoắc  dáng vẻ đơn thuần của cô, cũng  đây là do tuổi còn nhỏ  nghĩ tới, nếu như    thì đến lúc đó  khỏi tay chân luống cuống. Bà liền bắt đầu  một vài chuyện lý thú khi  mới mang thai, cố gắng hết sức   những chuyện   để tránh hù dọa Lâm Doanh Doanh. Dẫu  kết hôn, mang thai cũng khó tránh khỏi,  mấy chuyện   dọa   cũng chỉ  cho mấy cô vợ trẻ sợ thôi,   chút nào cả.
Lâm Doanh Doanh  những kinh nghiệm khi mang thai của  Hoắc, cái gì mà thai mộng, thai động, những khác biệt khi mang thai con trai và con gái vân vân gì đó.
“Năm đó khi khi mang thai con Thanh Hoa,    mơ thấy một vườn hoa lớn,  . Thật  thì cũng  mơ những thứ khác, chỉ là  ghi nhớ sâu sắc bằng cái .” Mẹ Hoắc  tới chuyện cũ, cũng nhớ tới  chồng khoan hậu hiền lành , trong lòng chua xót nhưng cũng  quá khó chịu, ngược   một tiếng.
Lâm Doanh Doanh tò mò hỏi: “Vậy Hoắc Thanh Sơn thì ? Khi  mang thai   thì mơ thấy cái gì?”