Không đợi bà xong, thím ba Hoắc vấp một một cục đá ở bên cạnh bậc cửa cổng, thiếu chút nữa ngã như chó gặm cứt, thím giận đến nỗi hùng hùng hổ hổ chạy .
“Ha ha.” Lâm Doanh Doanh lên, phủi phủi tay : “Đáng lẽ Vương Tiểu Hồng đổi tên thành Vương Tiểu Hắc mới đúng, tức giận cái là mặt càng đen hơn.”
Mẹ Hoắc dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của cô, dường như cô gái lãnh diễm, mạnh mẽ khi nãy là cùng một , trong lòng bà vui vẻ, cô con dâu thật là , che chở cho , cũng thể quá mềm yếu để bắt nạt, cho con dâu mất mặt .
Xử lý cá xong, Lâm Doanh Doanh giúp Hoắc đốt lửa, Hoắc dùng nồi sắt rán vàng hai mặt , đó xúc trong nồi kho cho thêm nấm dùng bếp nhỏ từ từ hầm.
Hầm xong cá, Hoắc ngay đóng cửa cổng , về lấy đèn pin kéo tay Lâm Doanh Doanh trong nhà.
Lâm Doanh Doanh thấy bà thần thần bí bí, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, cái gì ?”
Mẹ Hoắc: “Suỵt, với .”
Lâm Doanh Doanh liền theo bà chái nhà phòng bếp ở phía đông, ở góc tường phía nam là một cái bồ đựng lương thực xây bằng gạch đá, trát xi măng, bình thường đều dùng để đựng lương thực hoặc là một vài thứ vặt vãnh linh tinh, giống như một cái kho nhỏ chứa đồ.
Mẹ Hoắc mở cái cửa nhỏ của bồ đựng lương thực , để đèn pin ở bên trong, xổm đất đào đào móc móc ở trong đó, lấy một vài thứ đồ lặt vặt, lật hai tấm ván lên lộ hai rương gỗ nhỏ.
Bà tỏ ý Lâm Doanh Doanh cầm chìa khóa tới.
Lâm Doanh Doanh nhớ , khi Hoắc giao cho cô quyền quản lý gia đình đưa cho cô một chuỗi chìa khóa, cô cảm thấy cũng nấu cơm, gì cả nên ngày hôm lặng lẽ trả chìa khóa cho Hoắc, quản lý việc nhà là một quyền lực tượng trưng cần nhất thiết đưa chìa khóa cho cô. Chỉ là Hoắc cầm hai cái chìa khóa nhỏ giao cho cô cất giữ.
Lâm Doanh Doanh chạy đến phòng phía tây lấy hai cái chìa khóa nhỏ trong hộp trang sức đưa cho Hoắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-159.html.]
Mẹ Hoắc mở rương gỗ , nhất thời một vùng ánh sáng màu vàng chói lập lòe trong căn phòng tối, dọa cho Lâm Doanh Doanh kêu lên a một tiếng.
Đây đều là đồ bà trộm của bà vợ cả, năm đó mặc dù bà là tiểu thư của nhà địa chủ, thế nhưng thật thì chính là con hầu bà vợ cả sai bảo. Bởi vì tử nhỏ chăm sóc dạy bảo, việc cũng khiến bà hài lòng, cho nên nhiều chuyện bà vợ cả đều kiêng dè bà.
Bà cũng kho bạc nhỏ bí mật của bà vợ cả, bên trong cất giấu nhiều đồ trang sức quý giá và châu báu, mấy thứ như đồng, bạc, còn một cái rương nhỏ màu vàng là của con trai lớn ở bên ngoài của bà kiếm .
Sau khi cha của bà và vợ cả bắt , cả là Hán gian xử bắn, kho bạc nhà họ Trần trong hầm đất lấy sạch, mà kho bạc nhỏ bí mật thì ai sờ đến, bà vợ cả cũng lên tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc Hoắc kích động nhất thời mà lập tức trộm cất giấu một bao, thế nhưng trộm thể dùng, còn biến thành gánh nặng và áp lực của bà, còn cách nào nên bà khai báo với chồng . Sau đó Hoắc Chấn Giang nhân lúc mưa đêm ai chú ý, lấy đồ trong kho bạc mang về cất ở nhà .
Nhiều năm như hai bọn họ đều dám động một món đồ nào cả, thật sự là quá gai mắt, chẳng đổi cũng chẳng tiêu .
Dù là đó chồng mất gặp thời kỳ mấy năm khó khăn, Hoắc cũng dám động , sợ lộ tiền tài một chút liền sẽ là ham tiền hại .
Mẹ Hoắc cất giấu những thứ , chẳng tiêu một phân tiền nào, mà còn dè dặt, nơm nớp lo sợ nửa đời , nhưng thời khắc cho Lâm Doanh Doanh xem , bà cảm thấy kiêu ngạo.
Lâm Doanh Doanh vội vàng khóa giúp bà, nghiêm túc : “Mẹ, cữ cất kỹ , đừng cho con xem nữa.”
Mẹ Hoắc đắc ý : “Không , mấy đứa đều , chỉ và cha con thôi. Doanh Doanh, những thứ đều là của con và Thanh Sơn.”
Bà con trai lớn hiếu thuận, cũng thương yêu em trai, em gái, con dâu cũng hiểu chuyện. Cho hai đứa chúng nó tất cả, hai đứa chúng cũng sẽ một nuốt hết, mặc kệ em trai, em gái, cho hai sẽ yên tâm.
Lâm Doanh Doanh: “... Mẹ, quá quý giá.” Bà cụ giấu thật là . Chỉ là bà giấu kỹ quá , cho con dâu như cô chứ.
Mẹ Hoắc những thứ trị giá bao nhiêu, dẫu ban đầu cả của bà cũng cất giấu từng tiêu xài, khi dựng nước đổi tiền giấy nhiều , cũng cơ hội dùng những thứ vàng bạc .